Giọng hát của Tiểu Giả chậm rãi nhưng lảnh lót, như một âm thanh được ép ra từ khe cổ họng, tựa một con hát nam đang đứng trên sân khấu diễn vai hoa đán. Đang ban ngày mà họ nhìn thấy cảnh này còn phát khiếp, nói gì tới ban đêm.
Tố Diệp đã hỏi qua quản gia lý do hai năm trước Tiểu Giả từng xin nghỉ việc. Quản gia nói hồi đó Tiểu Giả chuẩn bị kết hôn, dự định sau khi làm đám cưới sẽ tìm một việc nghiêm chỉnh để làm. Nhưng mới nghỉ việc được mấy hôm, anh ta lại quay trở lại nhà họ Diệp, sau đó nghe nói bạn gái của anh ta chạy theo người khác, đám cưới tan tành mây khói.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp hỏi cảnh sát một câu: “Có phải hai năm trước người này từng tới báo án không?”
“Đúng vậy! Lúc đó có một cô gái mất tích. Sau khi bắt được anh ta, phía cảnh sát chúng tôi đã làm cuộc điều tra toàn diện, tìm ra được tài liệu anh ta từng báo án, nói rằng bạn gái anh ta biến mất.” Cảnh sát đáp: “Nhưng ngay ngày hôm sau, anh ta lại nói với cảnh sát rằng đã tìm được tung tích người bạn gái kia, là cô ta đã bỏ đi theo người đàn ông khác.”
“Có lẽ, bạn gái anh ta vốn không hề mất tích.” Tố Diệp chợt nghĩ tới một suy luận đáng sợ. Cô nhìn chằm chằm về phía Tiểu Giả vẫn đang không ngừng ríu rít hát qua ô cửa sổ, nơm nớp lo sợ.
Cô hơi ngập ngừng, không nói hết câu. Suy đoán đáng sợ đó là: Bạn gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341976/quyen-7-chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.