Thanh âm đập vào tai khiến Tố Diệp sững sờ.
Một giây sau, cô thấy thái độ của Niên Bách Ngạn ở đầu kia điện thoại trở nên lạnh lẽo, nếp nhăn trên trán anh lại siết chặt lại. Anh hơi nghiêng mặt nhìn Hứa Đồng. Từ góc của Tố Diệp nhìn qua, gương mặt anh lạnh tới nỗi người ta phải rùng mình.
“Tôi biết rồi!” Anh lên tiếng, giọng nói vừa âm u vừa giá buốt, hệt như bầu trời đầy mây mù phía sau lưng anh.
Có tia nắng chiếu lên người Tố Diệp, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy lạnh. Cô lo lắng, bất an nhìn Niên Bách Ngạn. Cách xa vạn dặm nhưng hình như cô cũng bị ảnh hưởng bởi tất cả tâm trạng của anh.
Niềm vui khi biết mình mang thai tựa hồ cũng bị cái lạnh này làm đóng băng lại. Thông tin ấy cứ vòng qua vòng lại quanh miệng cô nhưng không thể nào bật ra được.
Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã quay về phía cô. Tuy rằng anh không còn nhíu mày nữa nhưng giọng nói vẫn có chút đè nén: “Diệp Diệp…”
“Em biết anh rất bận, em chỉ nói một câu cuối cùng nữa thôi.” Tố Diệp chẳng biết mình lấy đâu ra nhiều dũng khí như thế. Cô không suy nghĩ gì cứ thế ngắt lời Niên Bách Ngạn, trái tim gần như vọt lên tận cổ họng, lòng bàn tay cô cũng đổ đầy mồ hôi.
Cô nuốt nước bọt cái ực, kiềm chế cảm giác mơ màng vì căng thẳng mà tạo thành trong đầu. Khi cất lời lần nữa, đến cô cũng nghe ra giọng mình run run: “Bách Ngạn! Em…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341871/quyen-8-chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.