“Như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Diệp Uyên thực tình không thể hiểu nổi.
“Rất tốt?” Nguyễn Tuyết Mạn bực mình, bất chợt cao giọng, lại ý thức ra giờ đã là nửa đêm, lập tức kìm chế: “Con lái máy bay nhiều đầu óc đần độn rồi phải không? Sao mà từ sáng tới tối cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế? Con tưởng bố con định dùng Niên Bách Ngạn sao? Nếu ở trong công ty có con trai hay con gái mình ngồi vững, ông ấy liệu có dùng người ngoài không? Chẳng phải chỉ vì trong công ty từ trên xuống dưới không ai có thể ngang sức ngang tài với Niên Bách Ngạn sao?”
Diệp Uyên mệt mỏi dựa ra sau sofa: “Mẹ! Nói mãi mà con vẫn chẳng hiểu mẹ định biểu đạt điều gì.”
“Ý của mẹ rất đơn giản. Bây giờ con bắt buộc phải tới công ty làm, không muốn cũng phải đi. Nếu không Tinh Thạch sẽ là của một mình Niên Bách Ngạn mất.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày nói.
Diệp Uyên bật cười: “Làm sao có thể chứ? Đúng! Đích thực là Niên Bách Ngạn có cổ phần, nhưng nếu anh ấy muốn nuốt gọn công ty cũng phải chuẩn bị rất nhiều điều kiện, ví dụ như tiền bạc, hay nhân lực. Trước đây mẹ có lo lắng này cũng là điều dễ hiểu. Anh ấy lấy Tiểu Ngọc, có khả năng cướp quyền. Nhưng bây giờ hai người họ đã xóa bỏ quan hệ hôn nhân rồi. Đến một cơ hội duy nhất để độc chiếm công ty anh ấy cũng không có thế nên mẹ đừng lo lắng nữa!”
“Vậy được, mẹ hỏi con, tới ngày bố con chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341869/quyen-8-chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.