Phật có dạy, trồng một người cần ngàn câu, nhưng hủy diệt một người chỉ cần một câu.
Giang Mạc Viễn, từ lâu đã luyện được vui giận không nói, tính tình thu phát tự nhiên, là người đàn ông trầm ổn nội liễm, nhưng hôm nay hoàn toàn để lộ bản tính lạnh lùng bá đạo vốn che giấu dưới lớp áo văn minh. Thành công như anh, trước giờ luôn quen nắm mọi thức trong lòng bàn tay và bày mưu tính kế, điều không dễ dàng tha thứ nhất chính là phản bội, cho nên một khi bị xúc phạm, lửa giận của anh bùng phát hơn người khác.
Vách tường lạnh băng kề sát lưng Trang Noãn Thần, ngoài cửa sổ rõ ràng là đêm mùa hạ, chim chóc trên cành cây còn vì thời tiết nóng bức mà hót bất an sợ hãi không thể ngủ ngon, cô lại cảm thấy như rơi vào hố băng tháng chạp, cơn ớn lạnh nhanh chóng lan tràn, từ xương cổ khuếch tán thẳng đến đầu ngón chân, cô bị anh ép vào tường, câu cuối cùng của anh như thanh kiếm chém rách cổ họng cô, khiến cô nếm được cái gọi là con tim rỉ máu.
Trong mắt cô đầy vẻ hoảng sợ, theo đó là bi thương cô liêu xâm chiếm toàn thân, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ôn nhuận nhất quán, nụ cười điềm đạm sớm bị lạnh băng trong mắt quét sạch không còn một mảnh.
“Anh nói gì…” Cố nén cơn đau từ cổ tay và lưng truyền đến, Trang Noãn Thần run rẩy nói, cổ họng đau rát như bị cắt, “Giang Mạc Viễn… anh vừa mới nói gì?”
Ánh nhìn sắc lẹm bắn ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531126/quyen-7-chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.