Trang Noãn Thần đến gần thấy anh thì giật mình, sau đó đáp, “Anh… Không phải một tuần nữa mới về sao?” Tối qua rõ ràng anh gọi điện nói vậy mà.
“Anh hỏi em đi đâu.” Giang Mạc Viễn không để ý đến câu hỏi của cô, giọng nói thoáng đề cao hơn.
“Em…” Trang Noãn Thần nhìn thấy sắc mặt anh hơi lạ, liếm môi lí nhí nói: “Đi dạo phố.”
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Cô bị nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt và sắc mặt anh rất dọa người, cô rõ ràng cảm nhận được anh đang tức giận, tạo sao anh lại tức giận? Thấy anh không nói lời nào, cô đành đi vào, mới để túi xách xuống, anh lại lên tiếng…
“Mua cái gì?”
“Dạ?” Cô hoảng hốt.
Khói thuốc bay lơ lửng, giống như linh hồn bị anh bóp chết: “Không phải em đi dạo phố à? Mua được gì rồi? Đưa anh xem.” Anh vẫn tỉnh bơ, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhưng vùng giữa lông mày lại nhiễm vẻ tà ác.
“Chỉ đi dạo thôi, không mua gì hết.” Cô nói thật.
Giang Mạc Viễn rút điếu thuốc cuối cùng ra, rướn người dúi đầu thuốc vào gạt tàn, thật mạnh! Khi lần nữa nhìn cô, khóe môi lại cong lên, “Em lại đây.”
Cô chưa từng nhìn thấy anh cười như vậy bao giờ, rất lạnh, rất khiến người khác… sởn da gà. Nuốt nước bọt, cô nhích đến, anh đưa tay về phía cô, cô liền đặt tay vào tay anh, rồi thoáng rùng mình.
Tay anh rất lạnh, không có chút ấm áp nào.
“Mạc Viễn…” Anh bị bệnh sao?
Giang Mạc Viễn thờ ơ với sự kinh ngạc của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531125/quyen-7-chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.