Sau khi Giang Phong nghe vậy thì lặng thinh.
Ánh mắt của bà Giang thì càng thêm lạnh lẽo.
Còn Trang Noãn Thần thì ngây ngẩn cả người.
Bất quá cô chỉ cảm thấy đây là một loại phương thức mà Giang Mạc Viễn dùng để bảo vệ cô, nhưng rõ ràng biết là như thế, làm thế nào mà khi chữ này bật ra từ miệng anh, rành rọt rơi vào tai cô, thì sâu thẳm nơi đáy lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả không biết từ đâu ra, cái cảm giác này có chút đau thương lan tràn khiến cho trái tim cô cũng đập dồn theo. Cái cảm giác này thật khiến người ta bất an, cô không muốn suy nghĩ nhiều hơn.
Bầu không khí xung quanh cũng trầm lắng theo, cho đến khi Giang Phong lại lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này…
“Vậy còn cô?” Lúc này, ông vứt câu hỏi cho Trang Noãn Thần, ánh mắt cũng rơi vào người cô, nhìn một cách trầm tư, “Cô cũng yêu nó đến bất chấp tất cả ư?”
Trang Noãn Thần lại sững sờ, không ngờ câu hỏi đồng dạng sẽ rơi xuống đầu mình, nhất thời không biết phải nói ra đáp án thế nào. Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào cô, kể cả Giang Mạc Viễn. Trước sau cô luôn cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cho đến khi lơ đãng đảo qua vẻ mặt của bà Giang, cô mới dứt khoát trả lời một cách kiên định, “Phải.” Cô cảm thấy rằng lúc này trả lời ‘phải’ thì sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn là ‘không phải’, tối thiểu đó là câu trả lời có thể giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531009/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.