Hạ Lữ đính cặp mắt gấu mèo bận rộn với mớ tài liệu quan hệ công chúng đến nỗi không trụ nổi, cả người lười biếng nằm dài trên ghế, đồng nghiệp bên bộ phận truyền thông cũng vác vẻ mặt cầu xin đi tới, “Noãn Thần, căn bản là bên phía truyền thông mặc kệ mình, lần này cho dù Tiêu Duy muốn dùng tiền quảng cáo để bịt miệng họ cũng khó. Chủ yếu là tốc lộ lan truyền trên mạng quá nhanh.”
Trang Noãn Thần hít vào thật sâu, cô thấy rõ tính chất nghiêm trọng của tình hình.
“Internet giống như bong bóng vậy, chúng ta xử lý chúng thật sự cũng không vất vả lắm, điểm mấu chốt chính là những phát ngôn trên báo Kinh Tế Mới.” Hạ Lữ gãi đầu, “Trước kia đâu phải chúng ta chưa từng xử lý mấy nguy cơ quan hệ xã hội thế này, nhưng lần này có chút đặc biệt.” Nói xong, cô trợn cặp mắt to trong vô thần nhìn Trang Noãn Thần, “Noãn Thần, cậu có định đi tìm Cố Mặc nói chuyện không, bảo anh ta thủ hạ lưu tình một chút.”
Trang Noãn Thần nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Cố Mặc lúc ở hội trường, trong lòng liền chùn xuống, giơ tay chà xát mặt thật mạnh để cho bản thân tỉnh táo lại, sau khi đuổi đồng ngiệp bộ phận truyền thông đi rồi, mới quay sang Hạ Lữ, nhỏ giọng nói, “Không phải mình chưa từng nghĩ tới việc tìm anh ấy nói chuyện, nhưng cậu cho rằng với tính cách của Cố Mặc có thể đột nhiên dừng tay à?”
“Vấn đề khó khăn ở chỗ này, Cố Mặc là người nói một là một, lúc còn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530968/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.