Giang Mạc Viễn không cười nữa, sau khi nhìn cô hồi lâu bèn đưa tay kéo cô ôm vào lòng, mùi hương nam tính dễ chịu lắp đầy hơi thở của cô.
Trang Noãn Thần không đẩy ra, để mặc anh ôm, hai má dán vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cánh tay bất giác vòng ôm anh, nhắm mắt lại.
Nếu không phải trái tim đã thuộc về người khác, nếu không có mối tình sâu đậm kia…
Cô biết, cô nhất định sẽ yêu Giang Mạc Viễn.
Sẽ yêu người đàn ông này.
Giang Mạc Viễn, sẽ không có cô gái nào chống lại được sức hút của anh, thậm chí, yêu anh có lẽ là một chuyện rất mạo hiểm. Cô không thể yêu ai được nữa, nên càng hy vọng anh có thể được hạnh phúc.
Cho nên, Giang Mạc Viễn, xin anh nhất định phải hạnh phúc.
Nghĩ vậy, Trang Noãn Thần càng ôm anh chặt hơn, hít sâu một hơi, ghi nhớ trong lòng mùi hương của anh.
***
Lúc Hạ Lữ và Ngải Niệm đến bệnh viện đã là nhá nhem tối, sau khi thăm hỏi xong ông bà Trang, hai người kéo Trang Noãn Thần ra suýt nữa đập chết cô, cả hai cùng trách móc hành vi đáng xấu hổ của cô là dám che giấu bệnh tình của ba cô với hai người!
Ba người đang cãi vả nhau, Hạ Lữ không cẩn thận giẫm lên một người, gót giày nhọn của cô giẫm lên giày da bóng loáng, khiến đối phương đau đến nỗi kêu la oai oái.
Trang Noãn Thần giật mình, nghe tiếng nhìn lại, kinh ngạc cất lời, “Mạnh Khiếu?” Trời đất ơi, Hạ Lữ đạp phải Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530948/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.