http://Trang Noãn Thần không hiểu ý của anh ta lắm.
Mạnh Khiếu lại kéo cô sang một bên, hỏi nhỏ, “Noãn Thần, cô với Mạc Viễn quen biết bao lâu rồi?”
“Hơn một năm ạ.” Cô đơn thuần đáp.
Mạnh Khiếu sau khi nghe xong bỗng trợn mắt, sau đó cười như bắt được trộm, “Hơn một năm rồi hả? Tên Mạc Viễn đáng ghét này, có bồ thì có bồ thôi, còn bày đặt giấu giếm.”
Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu ra, liên tục xua tay giải thích, “Bác sĩ Mạnh, anh đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy chỉ là bạn thôi, không hề cặp bồ.”
“Mạnh Khiếu.” Mạnh Khiếu chữa lại cách xưng hô.
“Ờ, Mạnh Khiếu.” Trang Noãn Thần cũng vội vàng sửa miệng.
Mạnh Khiếu khó hiểu nhìn cô, thật lâu sau mới hỏi, “Cô với Mạc Viễn thật sự không cặp bồ à?”
“Không hề.” Cô đáp cực nhanh, “Tôi với anh ấy chỉ là bạn tốt với nhau thôi.” Lời này nói ra mặc dù có hơi dối lòng, nhưng ít ra có thể giải thích được mối quan hệ giữa hai người, cặp bồ ư? Giang Mạc Viễn là người đàn ông ưu tú, có thể nhìn chứ không với tới nổi.
“À.” Mạnh Khiếu xem qua hơi thất vọng.
“Đúng rồi, tôi phải đến đâu nộp phí?” Cô đột nhiên nhớ tới chuyện chính.
Mạnh Khiếu ngạc nhiên, “Nộp phí? Nộp phí gì?”
“Thì viện phí đó.” Trang Noãn Thần cảm thấy câu hỏi của anh ta có hơi kỳ lạ.
“À…” Mạnh Khiếu bừng tỉnh, thuận miệng nói, “Giang Mạc Viễn đã đóng hết rồi, cô không cần đóng nữa đâu.”
“Gì?” Trang Noãn Thần ngẩn ra, vội hỏi, “Anh ấy đâu rồi?”
“Không biết nữa, lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530947/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.