Dương Thiên Vũ cũng không phải là không muốn khuyên can, nhưng chỉ có thể nhìn Trình Thiếu Tiên. Trình Thiếu Tiên lại không vội xen ngang, chỉ lẳng lặng chờ hai người cãi xong mới nhẹ nhàng nói, “Tiêu Duy, là nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho các bạn sau khi nhậm chức. Về phần thành tích huy hoàng gì đó của các bạn trước đây đối với tôi chỉ là con số không, vẫn là câu nói đó, người thắng ở lại kẻ bại thì phải đi. Những người có thể ở lại dưới trướng của tôi, bất kể tiền thưởng, hoa hồng và lương bổng đều cao gấp ba lần hiện tại, bởi vì là tinh anh! Tôi chỉ muốn tinh anh!”
“Oa, giọng điệu của Trình tổng này cũng lớn thật, sao anh ta không ngẫm lại lai lịch của Tiêu Duy thế nào?” Cao Oánh nhỏ giọng nói vào tai của Trang Noãn Thần, chợt nhìn thấy đầu cô đổ đầy mồ hôi, hoảng hốt hỏi, “Noãn Thần, cậu sao vậy?”
Lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần đều đang biểu tình, chỉ nghe thấy Trình Thiếu Tiên vừa mới nói gì đó, mồ hôi trên trán theo cơn đau rịn ra ngày một nhiều, Cao Oánh vừa mới hỏi, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, chẳng những làm Cao Oánh giật mình, còn làm cho Trình Thiếu Tiên đang nói chuyện kia cũng hết hồn, quay đầu nhìn cô, vẻ khó hiểu hiện đầy trong mắt.
“Thật xin lỗi, tôi…” Vẻ mặt Trang Noãn Thần thống khổ, ấp a ấp úng, cũng không thể giải thích nhiều hơn liền xông ra ngoài.
***
“Cái gì? Trình tổng chính là đối tượng xem mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530903/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.