Một công ty, nhất là một công ty lớn, kiêng kị nhất chính là giảm biên chế, chuyện này tổn thương rất lớn đến lòng trung thành của nhân viên dài hạn, cùng lúc đó sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến bên ngoài. Trang Noãn Thần nhìn Trình Thiếu Tiên nghi hoặc, một nhân viên quèn như cô cũng hiểu rõ đạo lý này, sao anh ta lại không biết chứ?
Đối mặt với sự hùng hổ của chị Mai, Trình Thiếu Tiên ngược lại chỉ điềm đạm, mỉm cười thản nhiên, “Chị cho rằng, nguyên nhân Vương tổng bị điều đi là gì?”
Chị Mai hơi sửng sốt.
Trình Thiếu Tiên chỉnh lại tư thế ngồi, mắt anh đảo qua mỗi một người đang ngồi ở đây, “Mỗi một người ngồi đây đều biết Tiêu Duy Quốc Tế công khai gọi thầu phải không? Chính vì sự chủ quan của Vương tổng xem thường lần bỏ thầu này, mới khiến đối thủ cạnh tranh của chúng ta là Oswald PR có cơ hội, để miếng bánh vốn chỉ thuộc về Đức Mã chúng ta bị mấy công ty PR trong nước cùng nhau chia sẻ. Hiện tại, Tiêu Duy Quốc Tế vẫn còn đang gọi thầu, họ cần một công ty có nền tảng quốc tế, có khả năng quản lý thương hiệu, tiếp thị sản phẩm và giới thiệu công ty, có tổ chức truyền thông hoạt động một cách chuyên nghiệp nhất, mà cái tôi muốn các bạn phải làm chính là đấu- thầu- thành- công!”
Tất cả mọi người kinh ngạc, lông mày chị Mai cau chặt, Angel cũng nhíu mày suy tư, hồi lâu sau Dương Thiên Vũ mới lên tiếng, “Trình tổng, xem ấn tượng của chúng ta với Tiêu Duy hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530902/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.