Xe chạy thẳng về Bán Sơn, suốt đường đi Tô Nhiễm đều trầm mặc, cô dựa nghiêng đầu vào ghế nhìn bên ngoài chằm chằm, đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Lệ Minh Vũ luôn nắm tay cô, gần tới Bán Sơn, anh kéo cô đến gần mình, nhẹ giọng hỏi: “Em nghĩ gì thế?”
Tô Nhiễm không nhìn, cũng chẳng trả lời anh.
Thấy vậy, Lệ Minh Vũ chỉ mỉm cười.
Cái anh muốn rất đơn giản, anh chỉ hy vọng cô chịu theo anh về. Anh từng nghĩ dẫn cô về phòng làm việc, nhưng ở đó còn có phòng em bé trang hoàng sặc sỡ sắc màu trẻ con. Anh mong quá khứ đau xót trôi qua hết và dĩ vãng không còn ảnh hưởng đến cô.
Đồng Hựu chạy xe thường quan sát mọi thứ qua kính, anh vô thức thở dài buồn bã. Anh chỉ hy vọng hai người có thể như lúc trước, bắt đầu lại lần nữa.
***
Biệt thự Bán Sơn vẫn như mọi khi.
Tô Nhiễm xuống xe, lẳng lặng đứng trước biệt thự ngắm nghía vào trong. Lệ Minh Vũ lấy mọi thứ từ trong xe ra ngoài, thấy cô nhìn biệt thự chằm chặp, anh cũng lướt mắt theo, rồi xoay đầu cười với cô, “Chúng ta đến nhà rồi, vào thôi.”
Đồng Hựu mang thuốc Tô Nhiễm phải uống thường ngày đi phía sau.
Vào biệt thự, sau khi Lệ Minh Vũ thu xếp gọn gàng mọi thứ, dợm mở miệng kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, thì vẻ mặt lãnh đạm của cô bỗng thay đổi, đôi mắt trợn to sợ hãi ngó dáo dác xung quanh, trán cô túa đầy mồ hôi…
Đồng Hựu cũng thấy khác lạ. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795584/quyen-8-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.