Anh cúi đầu ngắm cô, một nỗi niềm yêu thương dấy lên từ nơi đáy lòng sâu thẳm. Anh lắc đầu cười khổ, “cục cưng” trong lòng anh ngủ say sưa, dáng vẻ dựa dẫm của cô khiến anh hạnh phúc, nhưng dẫu sau anh cũng là người đàn ông bình thường, cơ thể anh sẽ tự nhiên có phản ứng sinh lý quen thuộc. Lệ Minh Vũ thở dài bứt rứt, anh sợ dứt ra cô dậy, nên đành cắn chặt răng kiên trì.
Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng mềm mại của Tô Nhiễm, ôm ghì cô vào lòng.
Tô Nhiễm, số phận đã định anh thua trên tay người phụ nữ này.
***
Cùng đêm, Tô Ánh Vân cũng ngủ không ngon giấc. Khi Lệ Minh Vũ bế Tô Nhiễm vào bệnh viện ở đầu bên kia thành phố, thì bên thị trấn Hoa Điền, bà cũng sực tỉnh từ ác mộng, váy ngủ ướt sủng mồ hôi.
Đèn đầu giường được bật sáng, Tiêu Quốc Hào đứng dậy, “Bà gặp ác mộng?”
Tô Ánh Vân nhắm nghiền mắt giây lát rồi mở to, một lúc sau bà mới định thần, gật đầu, nhìn ông, “Xin lỗi đã đánh thức ông.”
Tiêu Quốc Hào thở dài, giơ tay lau mồ hôi thay bà, cất giọng lo lắng, “Mấy hôm nay bà thường gặp ác mộng, hay là ngày mai đến bác sĩ khám xem thế nào?”
“Tôi không sao, chắc do ban ngày làm nhiều việc quá.” Bà nói khẽ.
“Ngày mai, bà ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng ra vườn hoa.” Tiêu Quốc Hào nói.
Tô Ánh Vân im lặng, gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Quốc Hào ra vườn hoa từ sớm, Tô Ánh Vân thức dậy dọn dẹp vài thứ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795574/quyen-8-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.