Bạch Sơ Điệp không nói tiếng nào, ánh mắt u ám, một lúc sau bà ta nhàn nhạt nói, “Trước khi mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng, cứ cẩn thận lời ăn tiếng nói với nó.”
Bạch Lâm căm hận “Ừ” một tiếng, rồi xoay người lên lầu.
Phòng khách im lặng như tờ.
Bạch Sơ Điệp uống nước xong, cất ly về chỗ cũ, vừa quay đầu đã thấy Hoà Quân Hạo đứng ngay cửa phòng ăn. Bà ta giật minh, ôm ngực, “Lúc nãy Hoà Vy làm mẹ sợ hết hồn, giờ lại đến phiên con. Hoà Vy ngủ chưa?”
Hoà Quân Hạo gật gù.
“Vậy con mau lên ngủ đi, khuya nay đúng là giày vò.” Bạch Sơ Điệp dặn dò, xoa xoa huyệt thái dương, bà ta đến gần Hoà Quân Hạo, vỗ vai anh, đi khỏi phòng ăn.
“Con đang nghĩ…” Hoà Quân Hạo vẫn bất động phía sau bà ta, cất giọng sâu xa.
Bạch Sơ Điệp xoay người nhìn.
Hoà Quân Hạo mím môi, đáy mắt toát lên vẻ lưỡng lự quan sát bà ta, “Bao năm qua mẹ luôn đối xử tốt với Hoà Vy, nhưng vì sao chị ấy vẫn oán hận mẹ như vậy? Phải chăng chị ấy căm ghét mẹ là có lý do.”
Bạch Sơ Điệp run bắn, nhíu mày: “Quân Hạo, con đang nói bậy bạ gì thế?”
Hoà Quân Hạo đến gần bà ta, thở dài thườn thượt, ánh mắt và giọng điệu nặng trĩu…
“Hồi nãy, cậu toan đánh Hoà Vy, sao mẹ không cản?”
Mắt Bạch Sơ Điệp ngẩn ra, thật lâu sau vẫn không đưa ra được đáp án.
***
Tô Nhiễm cước bộ về nhà.
Khi ngồi xe được phân nửa chặng đường, dạ dày lại nao nao, cảm giác buồn nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795550/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.