Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn, lòng trào dâng biết bao nỗi niềm, cô có điều gì đó muốn nói với anh nhưng lại nhịn xuống, chỉ gật đầu.
“Chị, mình đi thôi.” Giọng nói của Hoà Quân Hạo truyền tới.
Lệ Minh Vũ buông tay, tựa như đang trao trả báu vật nhân gian.
Tô Nhiễm bước từng bước một, khi bóng dù bao phủ trên đỉnh đầu, cô dừng lại giây lát, muốn nghoảnh đầu ra sau nhưng người cô đứng đờ.
“Chị?”
“Không cần che cho chị đâu.” Cô khẽ nói, siết chặt tay, đi nhanh ra xe.
Ướt sũng mưa cũng được, ít ra có thể giúp cô tỉnh táo hơn. Lẽ ra rời khỏi anh cô phải vui mừng mới đúng, nhưng vì sao lòng cô khó chịu vô cùng?
Hoà Quân Hạo nhìn Tô Nhiễm chui vào xe, rồi đảo mắt qua Lệ Minh Vũ đứng ở cửa, gãi đầu bất đắc dĩ. Hoà Quân Hạo không lên xe, tiến đến gần Lệ Minh Vũ, vẻ mặt tươi cười, “Anh rể, gương mặt anh đừng khổ sở quá được không? Mấy chuyện kiểu này anh còn nhiều thời gian mà.”
Lệ Minh Vũ nhìn Hoà Quân Hạo.
Hoà Vy nghe thấy, đi lại gần, cất giọng bực bội, “Quân Hạo, mấy chuyện kiểu này, ý cậu là gì?”
Hoà Quân Hạo cười, “Thôi em không nói nữa. Hôm nay em chỉ là tài xế thôi. Bye bye.” Nói dứt câu, bèn xoay người đi.
Xe mau chóng lăn bánh, màn mưa mù mịt bao tròm mọi cảnh vật xung quanh.
Lệ Minh Vũ đứng lặng dưới mưa suốt nửa tiếng đồng hồ.
“Minh Vũ…” Hoà Vy gọi, ánh mắt cô lo lắng quan sát anh. Việc cô sợ nhất vẫn xảy ra, cô chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795539/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.