Thấy mẹ không vui, Tô Nhiễm lật đật lắc đầu, “Không phải, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.”
Tô Ánh Vân thở dài, “Chỉ cần con nhớ bài học của bốn năm trước là được. Nhưng nếu không nhớ, con hãy xem lại bệnh án của bản thân. Chị con bây giờ chết mê chết mệt Lệ Minh Vũ, mẹ không còn biết phải khuyên nó như thế nào.”
“Mẹ…” Giọng Tô Nhiễm bế tắc, khe khẽ cất tiếng: “Mẹ đừng lo, con tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”
Tô Ánh Vân thấy cô không chịu đề cập nguyên nhân, cũng đành phải thôi, nhìn cô, lắc đầu bất đắc dĩ, “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. Nếu ông trời đòi công bằng, nên để nghiệp chướng này giáng xuống con. Tại sao cứ gây khó dễ với hai đứa con của con?”
“Mẹ, mẹ nói nghiệp chướng gì vậy ạ?” Tô Nhiễm không phải chỉ mới nghe lời này lần một lần hai, nhưng dáp án nhận được của mỗi lần đều không rõ ràng.
Tô Ánh Vân trầm mặc, mắt bà như đang quyết định gì đó nhưng nhanh chóng biến mất, “Không có gì đâu con. Nhiễm à, hôm nào mẹ muốn đến viếng mộ của ba con.”
Tô Nhiễm thảng thốt, lập tức gật đầu. Từ khi an táng ba cô đến giờ, mẹ cô chưa từng tới viếng mộ ông. Có lẽ gút mắc kết nhiều năm trong lòng bà đã tan biến.
***
Nắng chiều rực rỡ chiếu sáng đường phố, thời tiết mỗi lúc một nóng hơn, là cây xanh thăm thăm xào xạc đung đưa theo làn gió.
Họp xong, Lệ Minh Vũ và Đồng Hựu một trước một sau bước lên xe, bởi vì lần này họp rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795525/quyen-6-chuong-3.html