Giọng nói này vang lên rõ ràng trong nghĩa trang yên lặng.
Người đàn ông thu tay về, anh ta không cần xoay người cũng biết ai tới. Haingười đứng giữa cơn gió xào xạc, cánh hoa rơi rụng trong không khí, tôđiểm thêm sự tiêu điều lạnh lẽo nơi đây.
Ánh nắng rọi qua tầngmây, chiếu sáng xuống nghĩa trang, lay động từng bóng hình, như cô hồnvô chủ. Ở nơi mà cái chết không ngừng sinh sôi lan tràn...
Hìnhbóng Lệ Minh Vũ lộ rõ hờ hững và lạnh lùng trải dài, anh đi lên trước,bước qua Mộ Thừa, đặt nhẹ một bó cúc trắng lớn trước bệ thờ của phần mộ.
Nụ cười trong sáng ngọt ngào của cô bé trên bức ảnh, ấm ápthuần khiết như nắng chiều. Trên bia khắc "Ái nữ Lệ Tiêu", người đề làba Lệ Thiên, mẹ Mộ Mạn Vân cùng anh cả... Lệ Minh Vũ.
"Tiêu Tiêu ở đây mười năm. Suốt mười năm qua, anh chưa lần nào đặt chân tới nghĩatrang, tôi tưởng anh sẽ không tìm ra mộ con bé." Lệ Minh Vũ mặt đồ vestđen, vẻ mặt anh nghiêm túc, quay đầu nhìn Mộ Thừa.
Mộ Thừa cũngmặc đồ vest đen, ngay cả cravat cũng tông màu tối trầm lắng, giống cáchđối nhân xử thế của anh. Nghe Lệ Minh Vũ nói vậy, sắc mặt anh buồn đau,nhưng không nổi giận. Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng anh nhợtnhạt, vô lực. "Tiêu Tiêu ở đây mười năm, lòng tôi cũng khốn khổ tù túngsuốt mười năm. Cậu cho rằng mười năm qua, tôi sống thoải mái dễ chịu?"
"Mẹ tôi quá nhân từ với anh, nhưng ngẫm nghĩ cũng đúng, anh là em trai duynhất của bà, bà làm sao có thể nhẫn tâm ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795512/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.