Hai người căng thẳng có đến vài giây, Tô Nhiễm thấy anh bất động, cô vôthức thở dài một hơi, đau đớn dữ dội khiến cô chịu đựng không nổi. Côkhông biết tiếp theo anh sẽ tổn thương cô như thế nào. Cơ thể cô đaubuốt, mồ hôi ướt đẫm tóc, cô thở hổn hển, hơi hé mắt nhìn người đàn ôngnằm trên. 
Không thấy thì thôi, chứ vừa nhìn cô thực sự bị vẻ mặt anh dọa sợ. Lệ Minh Vũ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh đen thẳm nóng rực đầy dọa người, toát lên lạnh lùng hơn trước đó. Lúc này, cô có cảm giác như cơn mưa lạnh giá ngoài cửa sổ đang ào ạt tạt vào người cô, khácbiệt hoàn toàn với động tác và nỉ non dịu dàng vừa rồi, khiến cô căngthẳng nghẹt thở, muốn vùng vẫy lại nghe giọng anh khàn đục ra lệnh,"Đừng động đậy." 
Vẻ mặt anh dọa Tô Nhiễm ngây người, cô ngherăng mình run cầm cập, không biết do đau đớn hay do...vẻ mặt đột nhiênchuyển lạnh của anh. 
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn,Lệ Minh Vũ lại nhấn người xuống, hơi thở gấp gáp như dã thú phả lên dathịt cô, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Tô Nhiễm, qua đêm nay, emđừng mơ tôi sẽ buông em ra lần nữa." 
Một câu nói khiến lòng dạ Tô Nhiễm vỡ tan. 
Cô chưa bao giờ biết hóa ra chuyện nam nữ lại đáng sợ như thế này, đáng sợ đến nỗi con người đánh mất cả lý trí, mà bản thân cô cũng chỉ biết vôlực mềm nhũn dưới thân anh. Rốt cục, cô cũng cảm nhận được cái gì là bịchinh phục thật sự, cô chỉ có thể tùy ý anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795494/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.