Lời nói thờ ơ nhưng ai có lỗ tai cũng có thể nghe ra ý tứ uy hiếp trongđó. Tô Nhiễm biết chắc chuyện này không thể không liên quan đến anh, côcứng đờ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn người đàn ông vẫn đang thongdong trầm tĩnh như cũ ngồi trên sofa, bàn tay nhỏ nhắn bất giác nắmchặt, rồi nhanh chóng buông thỏng ra.
"Diệp Lỗi không có đắc tội với anh." Rất lâu, cô mới thở đều lại được.
Lệ Minh Vũ ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc anh đầy dịu dàng, nhìn anh có vẻ ôn hòa trầm lặng vô cùng, "Dĩ nhiên rồi, bốn năm trước anh và em trai emrất hòa hợp với nhau, cậu ấy đương nhiên không đắc tội với anh." Thấyánh mắt cô trở nên không vui, anh cố ý cười, "Em sao vậy? Không phải emthật sự nghĩ chuyện học phần này liên quan đến anh đấy chứ? Là cậu ấyhọc không giỏi, sao lại liên quan đến người khác được em?"
Tô Nhiễm nổi cáu.
"Hơn nữa, qua lại với trường học là một việc làm rất tốn thời gian và côngsức. Em cần phải hiểu hiệu trưởng của Diệp Lỗi là nhân vật khó tính nhất trong thành viên hội đồng quản trị của trường. Anh cũng không có bảnlĩnh lớn để khiến học phần của sinh viên ưu tú xảy ra vấn đề." Anh phiền muộn nói.
Tô Nhiễm ngứa răng. Ngay cả Diệp Lỗi học trường gì,người trong thành viên hội đồng quản trị của trường, anh đều biết hết,vậy mà vẫn ở đây giả bộ hiền lành sao?
"Được. Anh nói chuyện này không liên quan tới anh, còn Băng Nựu thì sao? Con bé chỉ là đứa trẻ!"Cô biết anh nhất định có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795476/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.