Tiêu Diệp Lỗi nghe xong liền cười nhạt, đẩy anh ra, cầm lấy một cục gạch... 
"Lệ Minh Vũ anh muốn đánh tôi đúng không? Qua đây, cầm cái này đập đầu tôiđi." Nói rồi đem cục gạch nhét vào tay Lệ Minh Vũ. "Anh đập đi, trừ khitôi bể đầu, nếu không thì không xong với tôi đâu." 
Lệ Minh Vũnhìn hành động và cố chấp của anh mà bật cười, tóm lấy anh lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười như có như không, "Thằng nhóc này, còn chưa chịu thôi. Được, để tôi xem không xong thì cậu tính thế nào." 
Rất ít người có can đảm đối đầu và tranh luận trực tiếp cùng anh. Tronggiới chính trị, ai cũng ngoài mặt thì hài hòa nhưng sau lưng lại ngấmngầm giở trò. Tiêu Diệp Lỗi dám thẳng thắn đôi co với anh như vậy khiếnanh phải nhìn bằng con mắt khác. 
"Lệ Minh Vũ, tôi nói cho anh biết, vĩnh viễn tôi cũng không gọi anh là anh rể. Tô Nhiễm..." 
Tiêu Diệp Lỗi còn chưa nói xong, liền nghe cách đó không xa tiếng kêu sợ hãi của Tô Nhiễm. Hai người đàn ông vô thức buông lõng tay, nhìn theo hướng phát ra tiếng. Dưới tuyết rơi, Tiêu Quốc Hào say khướt, chân đăm đáchân chiêu chạy tới, nét mặt ông hừng hực lửa giận, trong tay ông cầmtheo một cái xẻng. 
Xa hơn chút nữa chính là Tô Ánh Vân, bà thởhổn ha hổn hển đuổi theo, thấy Tô Nhiễm liền la to, "Tiểu Nhiễm, cản chú Tiêu con lại, đừng để tới gần Diệp Lỗi." 
Ánh mắt Lệ Minh Vũ tối sầm, còn Tiêu Diệp Lỗi thì ngây ra tại chỗ. 
Tô Nhiễm theo bản năng tiến lên cản Tiêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795440/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.