Giáng sinh năm nay đang đến gần. 
Tô Nhiễm chống cằm trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. 
Những bông tuyết trắng xóa rơi dày như khoác sự thuần khiết lên cho thành phố vốn náo nhiệt sầm uất, hệt một cô thiếu nữ để mặt mộc mặc váy trắng.Người qua người lại hối hả bên đường, từng chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ giữa lòng thành phố tựa như những miếng bánh dâu tây. 
Hươngthơm ấm áp của tiệm cà phê cũng sớm tràn ngập không khí giáng sinh, ánhđèn nhấp nháy trên cây thông trong quán như là ảo mộng thần tiên. 
"Wow, Tô Nhiễm, cái này đúng là thẻ vàng nha! Trứng bồ câu quý hiếm nhà cậura tay thật rộng rãi. Mình phải nghiên cứu xem bên trong có bao nhiêumới được." An Tiểu Đóa ngồi đối diện, nghiêng đầu chăm chú nhìn thẻ vàng trong tay. Hai mắt cô còn sáng lấp lánh hơn cả ánh đèn trên cây thôngbên cạnh, vẻ mặt của cô điển hình cho bộ dáng thèm thuồng. 
"Trứng bồ câu quý hiếm" đã trở thành đại từ An Tiểu Đóa gọi Lệ Minh Vũ. 
Tô Nhiễm dở khóc dở cười nhìn cô: "Không phải là thẻ vàng sao? Sao cậu ngạc nhiên dữ vậy?" 
Lần này cô biết nghĩ hơn nên đã chọn sữa nóng để uống, rồi cũng thầm quyếtđịnh trong lòng, đợi một ngày nào đó có đủ dũng khí, cô nhất định phảiđến bệnh viện nội soi dạ dày. Tuy rằng An Tiểu Đóa làm trong bệnh việnnhưng rất ít khi Tô Nhiễm đến nơi đó tìm cô, mùi thuốc khử trùng nồngđậm ở bệnh viện khiến Tô Nhiễm rùng mình. 
"Thôi đi bạn hiền! Thẻ vàng cũng có phân chia ra hạn mức nha, giống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795435/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.