Nhiệt độ từ cốc nước thủy tinh cầm trong tay khiến cô ấm áp hơn. TôNhiễm nhìn theo bóng lưng anh, dường như cốc nước ấm trên tay đã khiếnnỗi trống vắng trong cô không còn. 
Cốc nước này có nghĩa là anh quan tâm cô sao? 
Đáy lòng cô tràn đầy vui sướng, nhưng đồng thời lại thấy có chút bất an, nếu lỡ anh chỉ vô tình nhìn thấy thì sao? 
Loại cảm giác lo được lo mất này thực sự gay go. 
Bồi bàn đứng bên cạnh thấy Tô Nhiễm nhận lấy cốc nước, mỉm cười, thân thiết hỏi: "Phu nhân Lệ, chị có cần em lấy ít thuốc đau dạ dày không ạ?" 
Tô Nhiễm nhìn lại, khẽ mỉm cười, "Không cần, tôi uống nước được rồi. Cám ơn." 
Bồi bàn lễ độ vòng người đi phía sau. 
Cửa sổ thủy tinh ánh ra bóng dáng Tô Nhiễm xinh đẹp diễm lệ. Uống ít nướcấm, dạ dày cô cũng thấy bớt đau. Lại thêm vài chính khách vây quanh LệMinh Vũ, tựa như anh mới là chủ nhân đích thực của buổi tiệc. 
Tô Nhiễm mỉm cười, ánh mắt cô nhìn anh nồng nàn tình yêu và kính trọng. 
Hít sâu một hơi, Tô Nhiễm cảm thấy trái tim mình rất ấm áp. Cô vừa muốn dời tầm mắt thì thấy cách đó không xa có một cô gái đang đi tới. Cô gái đómặc một chiếc váy dạ hội dài màu oải hương, tà áo buông thõng một bên,hiện ra vẻ đẹp nóng bỏng, mê người. Màu váy này làm cô gái thần bí nhưng lại không mất đi nét dịu dàng nữ tính. Làn váy kết đầy pha lê óng ánhbật lên phong cách lộng lẫy và rực rỡ. Cô gái này nhìn qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795430/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.