Tình yêu, trước giờ luôn là đường một chiều, nếu anh lựa chọn rời bỏgiữa đường, xin anh hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh lại, cũng đừngchờ mong trở về nơi đã từng bắt đầu. Bởi vì con đường này vẫn tiếp tụcđi thẳng. Và trên con đường đó, em không phải là em nữa, mà anh cũngkhông còn là anh của lúc đầu. Có lẽ chúng ta đã được định trước, khôngthể về lại nơi từng bắt đầu. 
Em đã từng ngày qua ngày chờ đợi trong đêm khuya, chờ đợi anh trở về, cứ cố chấp mà chờ đợi như vậy... 
____________ 
Biệt thự Bán Sơn. 
Đã gần cuối thu, những cơn mưa to như trút nước làm tiết trời se lạnh.Giữa màn mưa đen thẳm, căn biệt thự to lớn, yên tĩnh tựa như một thiếunữ đứng lặng im, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từng hạt mưa tí tách rơibên cửa sổ sát sàn lại càng khuấy động lòng người bất an. 
Đã hơn mười hai giờ nhưng Tô Nhiễm lại không cảm thấy buồn ngủ. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, bước xuống phòng ăn dưới lầu, rót nước uống.Nhưng vừa đến dưới lầu thì sấm chớp nổi lên cắt ngang tầm nhìn, cùng lúc đó ngoài cửa sổ có ánh đèn xe rọi sáng, cả người nhỏ nhắn của cô độtnhiên run rẩy, mái tóc xoăn dài như tảo biển xuôi thuận theo bờ vai, đôi lông mày tinh tế thấm đượm bao phần chờ mong, cũng hiện ra chút ít căng thẳng. 
Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa. 
Tô Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, bàn chân nhỏ nhắn như ngọc đang giẫm trên thảm trải sàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795417/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.