“Anh đã thông minh quá rồi mà, cứ bắt người ta khen hoài vậy” Thấy đối phương có vẻ quyết tâm truy hỏi đến cùng, Trần Cận cũng hơi hoảng, “Tôi đã chịu tội vì vụ đó rồi nghe, anh làm ơn đừng có nhay lại chuyện cũ được không?”
“Chịu tội? Cậu nói việc làm vệ sĩ cho tôi… là hình phạt với cậu?”
“Ê… không có a, anh cả nghĩ rồi” Đành là hắn cũng có chút chút ý như vậy, cơ mà thiệt tình chỉ chút chút thôi. Nè nè! Không dưng ông dí sát rạt vô người ta làm gì đó?!
“Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.” Fiennes đột nhiên nghiêm túc lại, “Để kẻ khác không thể mượn cớ nhắc lại chuyện cũ.”
“Nghe anh nói kiểu ấy không khéo tôi lại hiểu thành anh đang tính giúp tôi.” Trần Cận lắc đầu cười khẽ, “Tôi không nghĩ thông cảm cho đàn em là truyền thống của Hào Môn đâu, hay ông anh là ngoại lệ?”
“Nếu cậu làm không được, tôi thật khó mà giữ cậu lại bên tôi.”
Trần Cận đột nhiên vùng thoát khỏi Fiennes, vẻ bất cần hoàn toàn biến mất, hai mắt lấp lóe long lên, hắn hơi nhíu mày nhìn đối phương: “Ý anh là muốn tôi đi theo anh? Cả sau khi kết thúc nhiệm vụ này? Không có chuyện ấy đâu!”
“Từ chối được tôi điều lên tổng bộ, cậu là người đầu tiên đấy.”
Đầu mày hắn càng nhíu tít lại: “Giờ tôi còn trò gì chưa phải làm nữa đâu, vậy nên tôi không định cho anh một câu trả lời nào hết.”
“Cậu thực sự khiến tôi khó nghĩ đấy, rốt cuộc cậu muốn tôi phải xử trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-diem/1307445/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.