Đám người đằng sau đã đuổi đến nơi. 
"Giờ làm sao đây?" Mộc Nguyệt Dao nhìn đám người xung quanh. 
Họ bị bao vây chật kín, hiện trường bây giờ bọn họ chỉ là những con cá nằm trên thớt chờ đợi người ta đến làm thịt mà thôi. 
"Ba người tìm cách đột phá vòng vây đi. Tôi ở đây cầm chân bọn chúng." Lúc này, Sầm Tiến lên tiếng nói trước. Thái độ kiên quyết đến độ chẳng ai có thể nói gì nữa. 
"Câm miệng, có đi thì cùng đi." Dường như cái khí chất nam nhân trong lòng làm cho Mạc Tử Khiêm không cách nào đồng ý chuyện này, anh ta liền lên tiếng phủ nhận. 
"Đừng điên nữa. Nói về cận chiến thì ai hơn được tôi cơ chứ? Mau lăn đi cho khuất mắt tôi. Các người phải rời khỏi đây an toàn để đem người đến cứu tôi chứ." Sầm Tiến đen mặt. 
Nói sao nhỉ? Bọn họ đều chẳng phải dạng hiền lành gì. Để đi đến cái quyết định từ bỏ tất cả để đám người kia chạy đi chắc là cả một kì tích. 
"Khoan..." Lăng Tiêu Nhiên vừa lên tiếng liền bị Mạc Tử Khiêm lôi đi một cách mạnh bạo. 
"Nè nè, đừng coi thường bọn này. Các người không thoát được đâu." Đám người kia nhìn thấy bọn họ chạy đi liền chắn ngang trước mặt. 
Thế nhưng điều này có chút ý nghĩa gì sao? Bọn này chỉ là một đám tép rêu, bọn họ hoàn toàn có thể chạy được. 
Chỉ là bọn họ có vũ khí. "Bằng" một tiếng, có người trúng đạn rồi. 
(...) 
Cung Kiều Hân nhìn người đàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-co-lang-em-chay-khong-thoat/2963392/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.