Chương trước
Chương sau
Triệu An An vui vẻ cười!
Ha ha ha, có một người bạn thân lại là chị dâu, cảm giác này rất không tồi a! Ít nhất hiện tại người bạn thân này đang về phe cô, về sau cô không bao giờ phải sợ người anh họ tuyệt đỉnh thiên tài kia nữa!
Cô đắc ý nâng cằm nhìn Cảnh Dật Thần, sau đó tiếp tục chăm chú nhìn hai đứa nhỏ.
“A Ngưng, tại sao tớ lại cảm thấy mình như nhặt được hai đứa nhỏ a! Có cảm giác như từ trên trời rơi xuống một cái bánh lại còn đập trúng đầu tớ, thật là xúc động!”
Thượng Quan Ngưng hết sức vui mừng nói: “Cậu hình dung thật là chuẩn xác, cậu đúng là chưa chịu chút khổ nào, sinh con cũng mất nửa cái mạng a, cậu cũng không cần trải qua!”
“Đúng vậy, vận khí của tớ cũng không tồi đâu! Nhưng hai đứa nhỏ này không có thể nào bỗng dưng tới đây đi?”
Triệu An An nói nói, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, muốn nuôi vấy một đứa bé trong ống nghiệm thì phải có trứng và tinh trùng của hai vợ chồng đi?
Cảnh Duệ ngồi trên đùi Cảnh Dật Thần ở bên cạnh thở dài nói: “Ai, chỉ số thông minh của cô thật là thấp a, lúc này mới nghĩ đến vấn đề này. Ba, hai đứa Mộc Sâm và Mộc Đóa về sau sẽ không ngu ngốc như thế này chứ?”
Cảnh Dật Thần an ủi con trai: “Không sao, chỉ số thông mình của Mộc Thanh có thể bù đắp được, hai người chia ra, đoán chứng hai đứa sẽ cao hơn cô con một chút, sẽ không quá ngốc nghếch. Nhưng chẳng may lại theo chỉ số thông minh của cô con thì về sau con không cần phản ứng lại hai cái đồ ngốc kia là được. Cô con khi nhỏ quá ngốc, gây cho ba rất nhiều phiền toái, con không cần giẫm lên vết xe đổ của ba.”
“Ừ, như vậy a, con hiểu được!”
Triệu An An tức giận a!
Hai cái người này sao lại khiến người ta hận như vậy!
May mắn Cảnh Dật Thần cưới người cô quen biết là Thượng Quan Ngưng, nếu cũng cưới một người tuyệt đỉnh thiên tài, một nhà ba người đều mắt cao hơn đầu, độc miệng lại phúc hắc, cô còn có đường sống hay không!
May mắn Cảnh Dật Thần không muốn ở lại đây ăn cơm trưa, ôm Cảnh Duệ cầm tay Thượng Quan Ngưng muốn rời khỏi chỗ của Mộc Vấn Sinh, bằng không chờ lát nữa ăn cơm trưa khẳng định sẽ bị Cảnh Dật Thần khinh bỉ một trận.
Ăn xong cơm trưa, Triệu An An liền theo Mộc Thanh đi đến chỗ Mộc Bính Vinh, hai vợ chồng đều biết Triệu An An hiện tại đã không có việc gì nên rất vui vẻ.
Bọn họ cũng không hy vọng con trai mới cưới vợ chưa được bao lâu thì vợ đã chết.
Rất khuya Mộc Thanh và Triệu An An mới trở về tiểu viện của Mộc Vấn Sinh.
Biệt viện ở vùng ngoại thành, không khí tươi mát, hoàn cảnh rất tốt, ngay cả mấy ngôi sao trên trời cũng đặc biệt lấp lánh hơn.
Triệu An An luyến tiếc ngủ, cô chỉ muốn ở bên cạnh con trai và con gái của mình, nhìn a nhìn, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
“Thân thể của em vừa mới khỏe lại, đừng thức đêm, nhanh chóng đi ngủ, Sâm Sâm và Đóa Đóa để cho hai vú nuôi chăm sóc, em đừng ngồi nhìn nữa!”
Mộc Thanh muốn ôm Triệu An An rời đi nhưng cô lại sống chết không chịu.
“Đừng nha, để em nhìn bọn nó một chút! Đúng rồi, chuyện hai con được sinh ra em còn chưa tính sổ với anh đâu! Vì sao tất cả mọi người đều biết, chỉ có người làm mẹ như em lại không biết!”
Vốn dĩ vẻ mặt của Triệu An An rất dịu dàng nhìn hai bảo bối nhỏ, một giây sau đã đổi sắc mặt hùng hổ ép hỏi Mộc Thanh.
Cô sợ kinh động đến hai đứa nhỏ đang ngủ liền túm cổ áo Mộc Thanh lôi ra bên ngoài.
“Vô lại, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho em biết! Thật là tức chết em! Anh đã lấy trộm tế bào của em từ lúc nào?!”
Triệu An An tức giận đến dậm chân, lúc trước cô còn lo lắng nếu hai người không có con thì phải làm sao bây giờ, hóa ra Mộc Thanh đã sớm giải quyết xong vấn đề này!
Người xấu, vậy mà không nói cho cô biết!
Sớm biết như vậy thì cô nên về nước sớm một chút! Cô làm sao có thể yên tâm để hai vú nuôi chăm sóc đứa nhỏ, cô mới là mẹ ruột của hai đứa!
Mộc Thanh đem tiền căn hậu quả nói tỉ mỉ cho Triệu An An nghe: “Trước kia lúc lấy tế bào trứng chúng ta còn chưa kết hôn, anh sợ em không đồng ý liền trộm lấy không nói cho em biết. Sau lại sợ không thành công, chẳng may hai người phụ nữ kia xảy ra vấn đề gì lúc mang thai, anh nói cho em biết không phải khiến em khó chịu theo hay sao, cho nên vẫn luôn chưa nói.”  
Thật ra là vì Mộc vấn Sinh đã nói qua, hai đứa nhỏ không nhất định có thể sinh ra, bởi vì tình trạng sức khỏe của phôi thai lúc đó cực kì không lý tưởng, rất có khả năng sẽ bị thai lưu.
Cho nên Mộc Thanh vẫn chưa dám nói với Triệu An An.
“Sau khi hai đứa nhỏ sinh ra, anh lại nghĩ dù sao em cũng sẽ về nước rất nhanh, coi như cho em một sự ngạc nhiên, cho nên liền nhịn xuống.”
Triệu An An đối với lời giải thích này cực kì không hài lòng, cô vẫn căng mặt ra, cảm thấy mình bị lừa!
Cô bởi vì bị Dương Mộc Yên hạ độc cho nên không nhớ rõ một số việc của trước kia, cô cảm thấy chuyện mình kết hôn rất không thích hợp, nhưng làm sao cũng nghĩ không ra rốt cuộc chỗ nào không thích hợp.
Nhưng vừa rồi Mộc Thanh trong lúc vô tình có nói, trước kia cô không đồng ý kết hôn, cho nên mới vụng trộm lấy trứng.
Vậy rốt cuộc tại sao cô lại đồng ý kết hôn?
Thật là làm người ta sụp đổ, vốn dĩ đầu óc cô không đủ thông minh, hiện tại lại còn mất trí nhớ, không phải chờ người ta lừa hay sao!
Đều nói mang thai ngốc mất ba năm, cô căn bản không mang thai cũng ngốc dọa người!
Trời ạ, càng nghĩ càng muốn đánh người làm sao bây giờ!
Cô có phải giống như lời Cảnh Duệ nói, nên ăn hạch đào bổ não!
Mộc Thanh cười ôm lấy Triệu An An: “Được rồi đừng nóng giận, hiện tại em là mẹ của hai đứa nhỏ, không thể tùy hứng như trước vậy! Phải giấu bí mật một thời gian dài như vậy, anh dễ dàng sao!”
Triệu An An một phen đẩy hắn ra, dùng sức túm lỗ tai hắn: “Anh còn lý luận! Hôm nay em vừa vào cửa đã thấy hai đứa bé, anh còn tự xưng là ba đứa bé, em còn tưởng rằng anh vụng trộm tìm người phụ nữ khác sinh đứa bé! May mắn em là một người hiền huệ rộng lượng, bình tĩnh lý trí, bằng không có khẳ năng đã giết chết anh ngay chỗ đó!”
“Vợ à, dáng vẻ hiện tại cảu em, thoạt nhìn cùng hiền huệ rộng lượng bình tĩnh lý trí hoàn toàn không liên quan gì đến nhau được không? Nhanh chóng buông tay, bằng không lát nữa anh phải tìm ông nội để nối lỗ tai!”
Mộc Thanh đau ngao ngao kêu lên, hắn vừa dứt lời, một giọng nói tà khí liền truyền tới:
“Sư huynh, sư phụ và ông nội tôi đều đã đi ngủ, lỗ tai của anh mà bị đứt rời thì chỉ có thể tìm sự đệ là tôi để nối thôi! Yên tâm, cam đoan không thu tiền của anh, nhưng tôi còn chưa học nối lỗ tai, nếu có sai lệch thì anh không được trách tôi a!”
Mộc Thanh cùng Triệu An An đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách, trăm miệng một lời kinh ngạc nói: “Cảnh Dật Nhiên?!”
Người trước mắt này thật sự là Cảnh Dật Nhiên sao?
Vốn dĩ phong cách của hắn là tóc dài lạnh lùng đã đổi thành tóc ngắn gọn gàng, trên mặt mang theo một chiếc kính đen đúng quy củ, trên người không mặc những chiếc áo hàng hiệu rực rỡ xa xỉ trước kia hắn thích nhất, mà mặc một chiếc áo sơmi màu xám bên ngoài khoác một chiếc áo blouse màu trắng, quần dài cotton màu đen, trên chân đi một đôi giày da đen bình thường.
Trừ bỏ khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí chất tà mị kia, tất cả những chỗ khác đều đã xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.