Chương trước
Chương sau
Vừa rồi Triệu An An còn há miệng ngậm miệng nói là "Hai con khỉ con", lập tức liền không vui: "Con có ý tứ gì, ngay cả con trai của con thông minh con cô sẽ không thông minh sao? Hừ, sau này con của cô khẳng định sẽ mạnh hơn con trai của con, nghiền ép các con!".
Cảnh Duệ bỗng nhiên mở miệng nói: "Cô, hai đứa trẻ của cô, đã ra đời chưa".
Triệu An An vẻ mặt mạc danh kỳ diệu [1]: "Có ý tứ gì? Đương nhiên bọn chúng đã ra đời!".
[1] Mạc danh kỳ diệu: chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra.
"Nhưng mà, trí khôn như con còn chưa kịp sinh ra!!".
Ước chừng đầu óc Triệu An An vòng vo một phút đồng hồ mới hiểu được ý tứ của Cảnh Duệ, đứa nhỏ thối này móc mỉa nói con trai của cô không thông minh bằng nó đấy!
Chỉ sống thông minh của đứa nhỏ này đừng cao như vậy được không?
Thật không thể nói chuyện với nó nữa, nếu nói nữa sẽ bị nó quấn cho chết!
Cô quyết định, về sau tuyệt đối phải cho hai đứa trẻ cách Cảnh Duệ xa một chút, bằng không căn bản chịu không nổi bị thiên tài nghiền ép, sẽ thương tích đầy mình!
Năm đó cô vẫn luôn sinh hoạt ở dưới bóng của Cảnh Dật Thần, không thể để cho con gái mình dẫm vào vết xe đổ như vậy nữa!
Bà vú cho hai đứa trẻ ăn sữa, sau đó Đóa Đóa và Sâm Sâm đều ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt Mộc Vấn Sinh nhìn chằm chằm Triệu An An, đè thấp âm thanh của mình, nói: "Nha đầu thối nói chuyện nhỏ giọng một chút, lỡ đánh thức bọn họ thì con tự mình dỗ!".
Triệu An An gật đầu như con gà mổ thốc, vội vàng thấp giọng nói: "Được được được, con đã biết, ông nội yên tâm, con không dám lớn tiếng nói chuyện nữa!".
Ngoài dự đoán mọi người ông nội được cô cho một kinh hỉ lớn như thế, thế nhưng đào tạo hai đứa trẻ, một con trai một con gái, này quả thực không cần hoàn mỹ!
Nhà có thần y, thật sự là hạnh phúc! 
Hiện tại mức độ sùng kính của cô đối với ông nội đã bay lên độ cao trước nay chưa từng có!
Lời ông nội nói thì đó chính là thánh chỉ, cô khẳng định phải tuân thủ.
Triệu An An khó có khi có thái độ nhận sai tốt như vậy, trong lòng Mộc Vấn Sinh thư thái rất nhiều, lôi kéo Cảnh Thiên Viễn quay lại phòng thí nghiệm chuyển dược phẩm của ông đi.
Triệu An An thấy hai sếp già đã đi, nhất thời không có áp lực, vui rạo rực ngồi trước hai cái nôi, ánh mắt cũng không chớp nhìn hai đứa trẻ có bộ dáng giống nhau đến tám phần.
"Đầu Gỗ, anh mau nhéo em một cái, để cho em xem xem có phải em đang nằm mơ hay không!".
Mộc Thanh bật cười, hắn kỳ thật cũng có một loại cảm giác nằm mơ, dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai đứa con của mình, điều này so với ảnh chụp cảm giác chân thật mãnh liệt hơn nhiều!
Ông nội đào tạo phôi thai, tìm người thay thế, chăm sóc hai phụ nữ mang thai, sinh con, chăm sóc cháu tất cả ông đều bao hết, dựa vào việc ông đã tám mươi hai tuổi, làm nhiều chuyện như vậy, thật sự là quá vất vả không dễ dàng.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, cảm thấy mình nợ ông nội rất nhiều.
Nếu ông nội hy vọng sau này hắn có thể tự mình nuôi nấng chúng nó, vậy để cho hai đứa trẻ đi theo ông nội cũng rất tốt, chỉ cần ông nội không chê mệt, hắn và Triệu An An sẽ không luyến tiếc.
"Không phải đang nằm mơ, ông nội vì hai chúng nó, đã lo liệu suốt một năm, hai người chúng ta đang hưởng thụ thành quả lao động của ông nội mà thôi”.
Căn bản là Triệu An An không nghe Mộc Thanh đang nói cái gì, cô nhìn bên trái lại nhìn bên phải, càng xem càng cảm thấy bộ dáng của con trai con gái mình trông thật dạng phấn điêu ngọc mài [2], chọc người yêu thích!
[2] Phấn điêu ngọc mài: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
Thời điểm cô vừa trở về, còn cảm thấy bộ dạng của hai đứa trẻ thật xấu, không tóc không nói, ánh mắt cái mũi cái miệng đều nhăn lại một chỗ, giống hai con khỉ con!
Hiện tại biết đây là đứa nhỏ của cô, lập tức liền cảm thấy hai đứa trẻ đều giống thiên tài!
"Sao có thể có con được? Sao mình lại làm mẹ được? Ông nội thật là ngưu! Cái gì cũng làm được, có phải ông nên đoạt giải thưởng Nobel gì đó không?".
Đối với người không biết thưởng thức y học như vậy, Cảnh Dật Thần vô cùng khinh bỉ: "Loại kỹ thuật nuôi con trong ống nghiệm đã quá quen thuộc, nếu giải thưởng Nobel dễ dàng như vậy, tôi cũng có thể có mấy trăm cái quay về! Không học thức!".
Lúc này đầu óc Triệu An An đều bị hai đứa trẻ hấp dẫn mất rồi, cô hoàn toàn không thèm để ý bị Cảnh Dật Thần nghiền đè ép một lần nữa, đưa ngón tay mình ra chạm vào tay nhỏ xíu của con gái Đóa Đóa.
Không nghĩ tới, ai dè trong lúc ngủ mơ Đóa Đóa lập tức cầm đốt ngón tay cô, sau đó không chịu buông lỏng ra.
Triệu An An bị con gái nắm ngón tay, thế nhưng không hiểu vì sao lại xúc động muốn khóc, mắt cô đỏ ửng, lại đưa một ngón tay khác đặt vào trong tay con trai.
Mộc Sâm lớn hơn Mộc Đóa một tháng, phản ứng của cậu càng linh mẫn hơn Mộc Đóa, lập tức cầm ngón tay Triệu An An trong lòng bản tay.
Cô bị hai đứa trẻ làm cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt không khống chế được rơi xuống: "Ai nha, Đầu Gỗ, con trai và con gái đều biết em! Chúng nó đều thích em!".
Mộc Thanh ôn nhu lau nước mắt cho cô: "Phải, bọn nhỏ đều biết mẹ nó đến đây”.
Cảnh Duệ không chút khách khí phá hư mộng đẹp của Triệu An An: "Cô, cô suy nghĩ nhiều, hiện tại hai đứa nó chỉ cần có người đưa thứ gì vào tay chúng nó nó sẽ cầm ngay, không tin cô có thể bỏ khối gỗ vào thử xem”.
Triệu An An lập tức ngưng khóc thút thít: "Đi đi đi, nhà ai xui xẻo có đứa nhỏ như vậy, không sợ thông minh quá làm tôi ghen tị mà diệt khẩu! Đi chỗ khác chơi, sau này cách xa con tôi và con gái tôi một chút, bằng không dễ dàng có Chiến tranh Thế giới thứ ba!”.
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười véo Triệu An An một chút, sau đó đặt tay lên cổ Triệu An An, làm bộ bóp chặt: "Nào có ai làm cô như vậy, sao hả, muốn diệt khẩu con mình? Có tin hiện tại mình giết chết cậu hay không!".
"Được được được, Cảnh thiếu phu nhân, tiểu nhân sai lầm rồi! Về sau cũng không dám nữa, thiếu phu nhân tha mạng! Ông xã ngài vênh váo như vậy, ai dám diệt khẩu con trai của ngài, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết! Tôi còn phải sống để chăm sóc con gái và con trai tôi nữa!".
Thượng Quan Ngưng bị Triệu An An chọc nở nụ cười, cô cũng ngồi trên hai ghế đá trước cái nôi, dựa vào Triệu An An, nhìn hai bảo bối nhỏ ngọt ngào đang ngủ, thần sắc ôn nhu như nước: "Thật tốt, An An, cậu cũng có đứa nhỏ, mình rất vui vẻ. Chờ chúng nó trưởng thành, có thể chơi chung với Duệ Duệ!".
Đầu Triệu An An tựa vào bả vai Thượng Quan Ngưng, giọng thản nhiên nói: "Khác giới, cậu tha cho con và con gái của mình đi! Không chơi chung với nhau có vẻ tốt hơn!".
"Hả? Sao vậy?".
"Cậu chưa từng chịu cảm giác thất bại khi bị thiên tài nghiền ép đâu, nhà cậu một người mười tuổi cũng đã học xong chương trình đại học rồi, tinh thông n ngoại ngữ, cái gì vi sinh vật vật lý hóa học hữu cơ, tất cả đều biết! Mình mười tuổi chữ cũng học không xong, nói chuyện với con cậu giống như nói chuyện với người ngoài hành tinh! Trước đây mình cho rằng mình là người địa cầu ngớ ngẩn!".
m thanh lãnh đạm của Cảnh Dật Thần xuyên qua không khí phát ra: "Chẳng lẽ cô không phải?".
Thượng Quan Ngưng nguýt hắn một cái, sau đó ôm vai Triệu An An nói: "Đừng để ý đến anh ấy, mười tuổi mình cũng không biết hết chữ mà, ngoại trừ anh ấy ai mà mười tuổi biết hết tất cả các chữ đâu, mười tuổi mới học tiểu học thôi! Chúng ta đều là người địa cầu, anh ấy là người ngoài hành tinh! Người địa cầu không thông minh như vậy!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.