Chương trước
Chương sau
Cho dù chỉ số thông minh của Dương Mộc Yên rất cao, nhưng mà ả cũng chỉ là cô gái mà thôi, không thể nào so sánh sức mạnh với Mộc Thanh cho được, Mộc Thanh đặt ả lên sô pha, ả không thể nào động đậy.
Nước thuốc đi vào cổ họng, cổ họng của Dương Mộc Yên lại đau đớn, nhưng mà sau khi hết đau, đột nhiên lại cảm thấy thoáng mát, rất thoải mái.
Mộc Thanh nhíu mày nói: “Thế nào, có phải bây giờ cảm thấy cổ họng thoải mái hơn không? Đây chính là liều thuốc duy nhất của tôi, có thể làm cổ họng của cô tạm thời giống người bình thường.”
Dương Mộc Yên chưa kịp vui vẻ liền nghe Mộc Thanh nói: “Đương nhiên, thuốc có tác dụng mạnh như vậy, chắc chắn là có di chứng, tôi đoán, vừa rồi cô uống một ly, ít nhất thì a-mi-đan cũng sưng phù như cái bánh mỳ, không thể nói chuyện trong vòng một tuần, cũng không thể ăn cái gì! Hy vọng cô nhịn bảy ngày này, đừng để chết đói!”
Dương Mộc Yên vô cùng tức giận.
Từ hôm qua đến nay, cô mới ăn có một chút!
Phản ứng của Cảnh Dật Thần mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều, bây giờ cô không hề chiếm ưu thế.
“Thủ đoạn của tôi, mấy người cũng nhìn thấy rồi đó!”
Uống thuốc rồi, Dương Mộc Yên có thể nói chuyện, tuy rằng vẫn còn khàn như trước, nhưng mà đã dễ nghe hơn lúc đầu rất nhiều rồi.
“Có bản lĩnh thì hôm nay hãy giết tôi đi, nếu không, phụ nữ mà mấy người thích, tất cả đều phải chết! Đương nhiên, cho dù tôi chết, thì bọn họ cũng phải chết, còn sẽ chết rất thảm thương, không tin thì cứ chờ mà coi.”
Sắc mặt của Mộc Thanh và Trịnh Kinh đều có vẻ khó coi, bọn họ đều tin Dương Mộc Yên, ả thật sự có thể làm được.
Chỉ có vẻ mặt của Cảnh Dật Thần vẫn bình tĩnh như trước: “Hôm nay cô cố ý xuất hiện ở đây, chẳng phải là muốn dẫn tôi đến, sau đó bị ngược đãi hay sao? Cô cảm thấy, sau khi tôi rời khỏi, vợ con tôi đều rơi vào tay cô hả?”
“Sắc mặt Dương Mộc Yên lập tức thay đổi: “Thì ra anh đã biết!”
“Thủ đoạn này, cô đã dùng hơn một lần rồi, có ngu cũng phải đoán được chứ!”
Trong đôi mắt màu đen của Cảnh Dật Thần là một mảng lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Tốt lắm, đến bây giờ, có lẽ là người của cô đã chết hết rồi, cô có thể cút.”
“Hừ! Anh có biết thì thế nào, lúc đầu tôi cũng không muốn giết vợ và con anh, như vậy rất dễ dàng! Chỉ cần bọn họ còn sống, anh vẫn sẽ có nhược điểm trí mạng!”
Dương Mộc Yên cười lạnh, trên mặt dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh và ung dung.
“Như vậy đi, tôi sẽ giết một người trước, xem như là khai vị cũng tốt, cũng là nói cho mấy người biết, tôi muốn giết một người lúc nào, thì người đó sẽ chết lúc đó. Đương nhiên, mấy người có thể phái người đến bảo vệ, cũng có thể nhìn chằm chằm vào tôi như thế này. Mấy người sẽ biết, tất cả ngăn cản, đều vô ích!”
Mộc Thanh lập tức rống to: “Cô muốn giết ai? Không được đụng vào An An!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết Triệu An An, ả quan trọng trong lòng anh như thế, sao tôi có thể giết quân cờ quan trọng như vậy được. Tôi giết một người không quan trọng, để mấy người biết thực lực của tôi! Sau này nếu ai dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Vài phút sau, di động Cảnh Dật Thần vang lên, anh bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói của Quý Bác: “Cảnh thiếu, em họ Quý Lệ Lệ của tôi vừa mới chết, tôi đoán là do Dương Mộc Yên làm. Có không ít người mai phục bên ngoài biệt thự của chúng tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”
Cảnh Dật Thần thản nhiên nói: “Được, tôi đã biết.”
Anh nói xong liền tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn Dương Mộc Yên.
Dương Mộc Yên cũng nhìn Cảnh Dật Thần, tán thưởng: “Anh đúng là thông minh, đã sớm đoán được tôi sẽ giết Quý Lệ Lệ đúng không? Nhưng mà, tôi nghĩ, cho dù người của anh ở bên ngoài Quý gia, nhưng mà không có bảo vệ ả đúng không? Anh ước gì Quý Lệ Lệ chết, đúng không?”
Quý Lệ Lệ đã từng gây khó dễ cho Thượng Quan Ngưng, đương nhiên là Cảnh Dật Thần sẽ không bảo vệ ả, anh không sai người giết Quý Lệ Lệ là đã không tệ lắm rồi.
Mượn tay Dương Mộc Yên để giết Quý Lệ Lệ, đối với Cảnh Dật Thần mà nói, là chuyện tốt.
Trịnh Kinh và Mộc Thanh nghe thấy Dương Mộc Yên nói mới biết được, thì ra mặc dù ả ngồi ở đây nói chuyện với bọn họ, ả vẫn giết được Quý Lệ Lệ!
Quý Lệ Lệ chính là hòn ngọc quý trong tay Quý gia, tuy rằng tính tình ngang ngược, tự xưng là công chúa nhỏ, trêu chọc rất nhiều phiền phức cho Quý gia, còn làm Quý Bác cảm thấy phiền phức muốn chết. Nhưng nếu ả chết, Quý gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Dương Mộc Yên vậy mà không sợ Quý gia trả thù!
Tuy rằng bây giờ Quý Mẫn Du không còn làm thị trưởng A thị nữa, nhưng vẫn có quan hệ rất rộng rãi trong giới kinh doanh, ngay cả Cảnh Dật Thần muốn động vào Quý gia còn phải kiêng kị một chút.
Hiện tại xem ra, một mình Dương Mộc Yên đã khiêu chiến hai gia tộc lớn ở A thị!
Lúc này, ánh mắt Mộc Thanh nhìn Quý Lệ Lệ còn có chút thương hại.
Mặc kệ ả thông minh thế nào, có nhiều ý nghĩ xấu xa thế nào, cũng chỉ có một mình mà thôi.
Có lẽ Dương gia có thể cho ả tiền tài, giúp ả tiêu xài rất nhiều năm, nhưng mà thực lực của Cảnh gia và Quý gia đứng đầu và thứ hai ở A thị, cho dù Dương gia vẫn như trước, hưng thịnh như trước, cũng không dám chống lại hai gia tộc lớn này, lại càng đừng nói là một mình Dương Mộc Yên.
Sau này chắc chắn Dương Mộc Yên sẽ không có kết cục tốt.
Bà cụ nhà họ Quý cũng không phải là người dễ trêu chọc, nếu không sao bà ta có thể che chở Quý Lệ Lệ nhiều năm như vậy, mặc kệ Quý Lệ Lệ làm gì, cũng không có ai dám đụng vào ả.
Lúc trước khi Quý Lệ Lệ trêu chọc Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần cũng chỉ đánh Quý Lệ Lệ một chút rồi giam ả vào tù, sau đó để Quý gia bồi thường chút tiền mà thôi, cũng không có thật sự muốn lấy mạng ả, nếu lấy mạng Quý Lệ Lệ, Quý gia và Cảnh gia sẽ đối đầu đến chết mới thôi.
Điều Mộc Thanh không biết chính là, Dương Mộc Yên không hề sợ Quý gia, sau khi ả gả cho Quý Bác, ả đã nắm trong tay thực lực của Quý gia, ả tự nhận mình có thể đối phó Quý gia.
Người thật sự làm ả kiêng kị, chính là Cảnh gia.
Không chỉ có Cảnh Dật Thần, mà Cảnh Trung Tu và Cảnh Thiên Viễn đều rất lợi hại, bọn họ không chỉ nham hiểm, mà còn có chỉ số thông minh rất cao, đều là loại người khó đối phó nhất.
Cảnh Dật Thần mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, mà đã ẩn ẩn có xu hướng siêu việt hơn cả Cảnh Trung Tu, hắn là thiên tài của Cảnh gia, đấu với hắn, tuy rằng Dương Mộc Yên rất tự phụ, nhưng cũng không nắm chắc phần thắng.
Cho nên mới có thể không ngừng nhả mồi thử.
Hôm nay, chính là một mồi thử.
Mà kết quả, làm Dương Mộc Yên có hơi run sợ.
Ả không muốn ở đây nữa, ả cần phải lập tức rời đi. 
May mà trước đó ả đã chuẩn bị rất đầy đủ, Cảnh Dật Thần không thể xử lý mai phục của ả ở khắp nơi trong thời gian ngắn được, mà mạng của Triệu An An và Trịnh Luân còn nằm trong tay ả, đây là lá bùa tốt nhất của ả.
Trịnh Kinh và Mộc Thanh đều giúp đỡ Cảnh Dật Thần, còn là người giúp đỡ rất quan trọng, nhưng đồng thời cũng là uy hiếp của Cảnh Dật Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.