Chương trước
Chương sau
“Trịnh Kinh, anh lúc này tốt nhất là nên thành thật một chút, bằng không, tôi hiện tại sẽ kêu người cắt rớt lưỡi cô ta! Anh cũng chưa từng nếm qua mùi vị hôm phụ nữ không có lưỡi là như thế nào đi? Tôi nghĩ, anh nhất định sẽ ghê tởm nhổ ra, không bảo giờ thích em gái của mình nữa! Ha Ha Ha!”
Dương Mộc Yên quả thật là một con người biến thái, nói kích thích người khác, đây là mươn mấy người bọn họ giết cô ta sao?
Đừng nói Trịnh Kinh, ngay cả Mộc Thanh nghe được Dương Mộc Yên muốn làm việc đó với Trịnh Luân cũng vô cùng phẫn nộ.
Chỉ là hiện tại thật sự không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Dương Mộc Yên thật sự có thể làm ra việc cắt lưỡi Trịnh Luân!
Dương Mộc Yên cố ye ngồi ở chỗ kia điên cuồng cười, giọng nói cô ta thật khó nghe. Giờ phút này cười rộ lên, không khác gì quỷ khóc sói gào.
Giọng nói khó nghe như vậy, xứng đáng với khuôn mặt tin xảo kia sao? Quỷ dị vô cùng, làm người khác phải sởn tóc gáy.
“Chậc chậc chậc, thật là làm tôi mở rộng tầm mắt a, hiện tại đàn ông đều si tình như vậy sao? Cảnh thiếu, nghe nói anh cũng là một người si tình! Đáng tiếc, anh đem Thượng Quan Ngưng bảo vệ quá tốt, tay của tôi quả thật đúng là duỗi không tới, bằng không, tôi cũng muốn làm cho cô ta nếm thử mìu vị biến thành người câm đi.”
Cảnh Dật Thần lãnh khốc nhìn chằm chằm Dương Mộc Yên, ngữ khí đạm mạc nói: “Không cần khoe khoang, kỹ xảo của cô tôi đều rõ ràng, việc này so với tôi mà nói không có bất luận tác dụng gì. Nếu Triệu An An và Trịnh Luân có bất luận cái gì tổn thương, như vậy cô tổn thương sẽ hơn bọn họ một trăm lần, cho đến khi cô tử vong. Triệu An An trước mắt còn không có việc gì, còn Trịnh Luân, cô ấy ngày hôm qua ho khan phải không?”
Dương Mộc Yên trong lòng bỗng nhiên có chút bất an; “Đúng thì thế nào!”
“Mộc Thanh, làm cho dương tiểu thư cũng nếm thử chút tư vị ho khan đi, không cần nương tay, nếu có thể ho đến xuất huyết mới được.”
Ho xuất huyết?!
Ho khan nghiên trọng! Có nghĩa là cô phổi của cô sẽ bị rách nát tổn thương!
Mộc Thanh đi đến bên người Dương Mộc Yên, động tác nhanh chóng vô cùng đem bốn cây ngân châm cắm vào đỉnh đầu của cô.
“Khụ khụ khụ……”
Huyệt vị đã chịu sự kích thích mãnh liệt, dẫn đến việc Dương Mộc Yên kịch liệt ho khan.
Cô không nghĩ tới, Cảnh Dật Thần thế nhưng không màng đến sự uy hiếp của cô. Không sợ cô lập tức tiến hành trả thù, dứt khoát lưu loát kêu Mộc Thanh xuống tay!
Phòng khách, trong lúc này tất cả đều là tiếng ho khan tê tâm liệt phế của Dương Mộc Yên, Trịnh Kinh tuy rằng cảm thấy rất hả giận, nhưng trong lòng lại khod tránh khỏi lo lắng.
Hắn dùng ánh mắt dò hỏi Cảnh Dật Thần, Trịnh Luân sẽ không có việc gì sao?
Cảnh Dật Thần biết hắn đang lo lắng cái gì, anh nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng, ở nhà cậu, tôi đã phái người đi qua. Bất quá, giọng nói của Trịnh Luân khẳng định trị không được thì đến lúc đó kêu Mộc Thanh sang xem.”
Trịnh Kinh rốt cuộc buông tâm.
Hóa ra Cảnh Dật Thần đã sớm đoán trước được Dương Mộc Yên sẽ đối phó với người nhà của hắn, thật may mắn!
Trịnh Luân ngày hôm qua chỉ là ho khan, tiếng nói còn chưa thay đổi nhiều lắm, y thuật của Mộc Thanh tinh vi như vậy, chữa khỏi cho Trịnh Luân hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Mộc Thanh làm cho Dương Mộc Yên lăn lộn chỉ lo ho khan, cũng thấy rất thống khoái, cậu vỗ vỗ bả vai Trịnh Kinh, nói: “Đúng, giao cho tôi là được, làm cho giọng nói biến đổi chỉ có vài loại phương pháp mà thôi, chỉ cần trị liệu đúng lúc, sẽ không xuất hiện kiểu giọng như quạ đen kêu như Dương Mộc Yên!”
Trịnh Kinh cũng vỗ vỗ vai Mộc Thanh: “Đúng là anh em tốt!”
Ba người nói chuyện, Dương Mộc Yên bên kia cơ hồ ho muốn tắt thở!
Cô sờ soạng muốn đem châm trên đỉnh đầu rút ra, nhưng là khi đụng tới châm, thì đầu đau tựa như bị kim đâm.
Mộc Thanh “có lòng tốt” nhắc nhở cô: “Cô vẫn là không nên lộn xộn, châm của tôi không phải ai cũng có thể chạm vào, vạn nhất cô bởi vì cái này mà biến thành người thực vật, cũng không nên trách tôi không nhắc nhở cô.”
Dương Mộc Yên quả nhiên không dám lộn xộn, chỉ là kịch liệt ho khan làm cô rất thống khổ, trong chốc lát giọng nói của cô đã hoàn toàn tắc: “Dừng…… Dừng…… Dừng……”
Cô ta đứt quãng lặp lại nói “Dừng”, Cảnh Dật Thần lại giống không nghe thấy gì, vẫn đứng ở trước mặt cô ta như cũ, từ trên cao nhìn xuống, cho đến khi cô ta ho phun ra máu, thì anh mới bảo Mộc Thanh rút châm ra.
Rút châm ra, ho khan dần dần ngừng, mà giọng nói Dương Mộc Yên đã nói không ra lời, bộ váy màu xanh xinh đẹp kia đã bởi vì cô ho khan mà dính đầy vết máu loang lổ.
Cô cầm lấy chén nước còn lại trên bàn Mộc Thanh, một hơi uống hết.
Nhưng uống nước căn bản là không thể giảm bớt cảm giác cháy rát khổ sở trong cổ họng, giọng nói của cô rất khó chịu, cô đau đến rơi nước mắt.
Loại giọng này làm cô nghĩ tới ngày Cảnh Trung Tu hủy diệt toàn bộ Dương gia.
Biệt thự xa hoa của Dương gia, một tòa nối tiếp một tòa sập xuống, tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác, chấn động đến lỗ tai, căn bản là nghe không thấy bất kì thanh âm gì 
Trời lửa lớn hừng hực thiêu đốt, cô phí thật lớn sức lực mới lao ra được trong đám lửa lớn, chạy vào mật đạo.
Cô vĩnh sinh đều sẽ không quên, pháo hoa vọt vào cổ họng cô, mang đến cho cô cảm giác hít thở không thông và đau đớn như bị kim đâm.
Cho đến một ngày kia, giọng nói cô biến đổi, trở nên thô kệch khó nghe, thật giống lệ quỷ!
Trong lòng cô hận ý ngập trời, cô thề nhất định phải làm cho tất cả mọi người trong Cảnh gia đều phải nhận hết sự tra tấn, làm cho Cảnh gia diệt vong!
Mà hiện tại, cô có xúc động muốn hủy diệt!
Cảnh Dật Thần cũng được, Trịnh Kinh cũng được, bao gồm cả Mộc Thanh, cô đều phải hủy diệt! Tuy rằng cô thích Mộc Thanh, nhưng nếu cô không chiếm được, người phụ nũe khác cũng không thể mơ tưởng được!
“Các người…… Tất cả đều muốn chết! Tôi sẽ làm các người…… từng người từng người đều giết chết!”
Dương Mộc Yên thần sắc dữ tợn, khuôn mặt xinh đẹp đã không có một tia ưu nhã hay thong dong nào.
Cô căn bản muốn thét chói tai, muốn rống giận, nhưng giọng nói cô đã tắc, mọi người chỉ có thể nhìn thấy miệng cô lúc đóng lúc mở, lại căn bản nghe không được cô đang nói cái gì.
Cảnh Dật Thần hiểu môi ngữ, anh nghe hiểu.
“Cảnh thiếu, người phụ nũe này đang nói cái gì vậy?” Mộc Thanh có chút sốt ruột, vừa rồi giọng nói Dương Mộc Yên tuy rằng khó nghe, nhưng tốt xấu vẫn có tiếng, lúc này tiếng cũng không có, như là xem phim câm, việc này cũng quá làm người khác khó chịu.
Trịnh Kinh cũng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cảnh Dật Thần, hắn biết Cảnh Dật Thần hiểu môi ngữ.
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, cô ta chỉ là đang nằm mơ mà thôi. Mộc Thanh, cậu có biện pháp có thể làm cho cô ta tạm thời có thể phát ra tiếng sao?”
Mộc Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Có!”
Cậu nói xong, liền xoay người đi vào trong dược thất ở nhà, ở bên trong một lúc liền bưng ra một ly nước thuốc màu nâu đi ra.
Cậu đem nước thuốc đặt ở trước mặt Dương Mộc Yên: “Uống đi, uống song giọng nói cô có thể tạm thời có thể nói chuyện.”
Dương Mộc Yên sao có thể uống, ai biết được chén nước này có bỏ thêm thuốc gì hay không, có phải sẽ muốn cô chết, hay là làm cô vĩng viễn biến thành người câm!
Mộc Thanh thấy cô không chịu uống, không nói hai lời, bóp miệng cô rồi trực tiếp đổ vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.