Chương trước
Chương sau
Trong phòng sinh, sắc mặt của Thượng Quan Ngưng đỏ lên, nước mắt trên mặt không ngừng chảy xuống, đau đớn kịch liệt làm cô không khống chế được kêu ra tiếng.
Cô nghe được Mộc Tâ, đang dùng giọng nói vững vàng nói chuyện với cô.
“A Ngưng, hạ thân dùng sức một chút, cậu nhất định có thể, bé cưng còn phải dựa vào cậu! Bé hiện tại rất tốt, cậu phải kiên trì một chút, bắt đầu hít sâu!”
Trên thực tế, tình huống của Thượng Quan Ngưng cũng không tốt, thậm chí có thể nói là cực kì nguy cấp, nhưng trong lòng Mộc Tâm biết, trong lúc này tuyệt đối không thể nói như vậy, nếu không Thượng Quan Ngưng khả năng sẽ lập tức ngất đi.
Mộc Tâm phân phó trợ lý: “Truyền 400cc máu, tiêm thuốc trợ sản.”
Thượng Quan Ngưng cảm thấy chính mình đã không còn chút sức lực nào, cô thậm chí còn muốn nhắm mắt lại ngủ, giọng nói của Mộc Tâm đều ở rất xa.
Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ!
Cô muốn sinh hạ đứa bé!
Cô mang thai bé lâu như vậy, nói chuyện với bé nhiều như vậy, còn không biết bé lớn lên có dáng vẻ như nào!
Cảnh Dật Thần khẳng định đang ở bên ngoài chờ tin tức của cô và con, cô phải kiên trì!
Thượng Quan Ngưng dùng hế sức lực toàn thân, muốn đưa đứa bé ra ngoài.
Mộc Tâm vẫn luôn không ngừng cổ vũ cô, kêu cô phải dùng lực như thế nào.
……
Bên ngoài phòng sinh, Cảnh Dật Thần vẫn luôn đứng ở nơi đó, không xê dịch một chút nào.
Hắn nghe được giọng của Thượng Quan Ngưng dần dần mỏng manh, trái tim gắt gao nhấc lên.
Hành lang phía sau hắn vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Dật Thần, A Ngưng thế nào rồi!”
Là giọng nói của Cảnh Thiên Viễn.
Cảnh Dật Thần đang đứng đờ như tượng, nghe được giọng nói này lập tức quay đầu lại.
Nhưng hắn không nhìn về phía ông nội mình Cảnh Thiên Viễn, mà nhìn người bên cạnh ông Mộc Vấn Sinh.
Cảnh Dật Thần không trả lời Cảnh Thiên Viễn mà dùng tiếng nói khàn khàn nói với Mộc Vấn Sinh: “Ông nội Mộc, ngài mau vào xem A Ngưng!”
Mộc Vấn Sinh lại lắc đầu, đi đến trước mặt Cảnh Dật Thần nói: “Mộc Tâm làm gì không được, nhưng con bé là chuyên gia khoa phụ sản, phương diện này kinh nghiệm phong phú, con bé chưa ra đây, vậy tình huống còn có thể ứng phó, không cần ông. Vợ cháu tình huống khẳng định không đến nỗi nào, cháu ngồi ở nơi này chờ là được.”
Cảnh Dật Thần vẫn rất nóng nảy, vừa muốn khuyên, Mộc Vấn Sinh lại nói tiếp: “Lúc này đi vào quấy nhiễu sinh sản, không phải là chuyện tốt, đứa bé đã hơn bảy tháng, không có chuyện gì ngoài ý muốn, Mộc Tâm khẳng định có thể làm mẹ con bọn họ bình an, tin tưởng ông nội Mộc, Mộc Tâm là đứa bé do ông một tay dạy dỗ, ông rất rõ ràng khả năng của con bé!”
Cảnh Dật Thần tuy rằng trong lòng vẫn vội vàng, nhưng lại tin tưởng Mộc Vấn Sinh tuyệt đối sẽ không lấy mạng sống của Thượng Quan Ngưng và đứa bé ra nói giỡn.
Ông nói trong lòng Mộc Tâm đã nắm chắc, chính là rất chắc chắn!
Khủng hoảng vô hạn trong lòng hắn rốt cuộc tan đi một chút, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Thiên Viễn, mở miệng nói: “Ông nội, Cảnh Dật Nhiên cầm đi cổ phần của Cảnh Thịnh, cầm cả tờ giấy cháu đã xác nhận từ bỏ quyền thừa kế.”
Cảnh Thiên Viễn nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, nó một phân tiền cũng không lấy được, ba cháu đã đi xử lí nó. Nó cho rằng chúng ta thật sự sẽ không giết nó, chẳng qua là vì trên người nó chảy dòng máu của Cảnh gia thôi, hiện tại hắn dòng máu này ra chà đạp, thì có thể chết!”
Ông nói xong, nhìn dáng vẻ của Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày: “Đi thay quần áo, lát vợ cháu sinh xong đứa bé nhìn dáng vẻ này của cháu làm sao chịu được? Đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, đừng lây bệnh cảm mạo cho chắt trai của ông!”
Lời nói của Cảnh Thiên Viễn còn có tác dụng hơn bất kì cái gì, Cảnh Dật Thần lập tức sai A Hổ đi lấy quần áo cho mình.
A Hổ rất nhanh liền cầm quần áo trở về, Cảnh Dật Thần vào một phòng bệnh nhanh chóng thay đổi quần áo, liền tiếp tục canh giữ ở trước cửa phòng sinh, chờ đợi, dày vò.
Mộc Vấn Sinh cùng Cảnh Thiên Viễn cũng không rời đi, ngồi chờ ở trên ghế trước cửa phòng sinh.
Trong lòng Cảnh Thiên Viễn cũng rất khẩn trương lo lắng, sợ Thượng Quan Ngưng có vấn đề gì.
Nhưng mà ông hiểu rõ Mộc Vấn Sinh, Mộc Vấn Sinh tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, ông ấy chưa đi vào phòng sinh, chứng mình Thượng Quan Ngưng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, đột nhiên, trong phòng sinh truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non, cách một cánh cửa dày, tiếng khóc vừa mới bắt đầu cũng không rõ ràng, sau lại càng ngày càng rõ ràng.
Cảnh Dật Thần cả người chấn động, sau đó trong đôi mắt phát ra ánh sáng vui sướng, trên mặt lộ ra mừng rỡ như điên.
Cảnh Thiên Viễn lập tức từ ghế trên đứng lên, thoạt nhìn so với Cảnh Dật Thần còn muốn kích động hơn: “Ai nha, chắt trai của tôi sinh rồi! Sinh rồi, thật sự là quá tốt! Nghe tiếng khóc này xem, vang dội như vậy thoạt nhìn rất cường tráng a!”
Ông cao hứng không khép miệng được, cả người đều ở trên hành lang đi tới đi lui, còn không trầm ổn bằng cháu trai Cảnh Dật Thần.
Mộc Vấn Sinh liếc ông ấy, bất mãn lải nhải: “Được rồi được rồi, đừng đi đi lại lại trước mặt tôi, làm tôi hoa cả mắt! Y thuật của cháu gái là do tôi tự mình dạy dỗ, con bé đã đỡ đẻ rất nhiều đứa bé, không một đứa nào xảy ra vấn đề, rất lợi hại đấy!”
Cảnh Thiên Viễn đối với Mộc Vấn Sinh xua tay: “Hừ, công lao của cháu gái ông tôi sẽ nhớ rõ, nhưng mà tại sao chắt trai của tôi còn chưa được đưa ra đây!”
Cảnh Dật Thần nghe Cảnh Thiên Viễn nói, cũng quay đầu nhìn về phía Mộc Vấn Sinh, hắn hiện tại rất muốn vào xem.
Mộc Vấn Sinh trắng mắt liếc lão bạn già một cái: “Càng già càng ngu ngốc, lúc đứa bé được sinh ra, trước tiên phải đưa cho mẹ nó nhìn xem, để mẹ nó nhìn cẩn thận, phân rõ giới tính, sau đó sẽ đưa đứa bé đi tắm rửa, tắm rửa xong các người mới có thể nhìn! Không văn hóa!”
Kỳ thật, tuy rằng Mộc Vấn Sinh đang mắng Cảnh Thiên Viễn không có văn hóa, nhưng trên thực tế ông cũng rất muốn nhìn tiểu gia hỏa mới sinh kia.
Người già rồi, đều thích trẻ con, đối với việc sinh con trai này, trong lòng đều sẽ rất vui vẻ.
Bọn họ chờ không lâu lắm, rất nhanh có một bác sĩ ôm đứa bé đi ra.
Cảnh Thiên Viễn cùng Mộc Vấn Sinh lập tức bước qua, cướp lấy đứa bé.
Cảnh Dật Thần lại nhìn cũng chưa nhìn, trực tiếp đi nhanh vào phòng sinh.
Phòng sinh tuy rằng đã được bác sĩ dọn qua, chính là như cũ có thể thấy được rất nhiều vết máu.
Mồ hôi trên mặt Thượng Quan Ngưng đã được Mộc Tâm lau sạch sẽ, nhìn thấy Cảnh Dật Thần, cô suy yếu nở nụ cười với hắn.
Trái tim của Cảnh Dật Thần rốt cuộc hoàn toàn an bình, hắn một phen cầm tay lạnh lẽo của Thượng Quan Ngưng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn hôn, hốc mắt hồng hồng nói: “A Ngưng, em thật vất vả!”
Thượng Quan Ngưng muốn nói với hắn gì đó, lại phát hiện chính mình đã không còn sức lực.
Nhưng cô đã rất thỏa mãn, cô thấy được bé cưng của mình, nghe được tiếng khóc thanh thúy của bé, cô đã làm được!
Cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, lập tức hôn mê.
Cảnh Dật Thần nhìn Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại, sợ tới mức lập tức hô to: “Bác sĩ bác sĩ! Mau đến xem cô ấy!”
Mộc Tâm đứng một bên bị giọng nói bất thình lình của Cảnh Dật Thần làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại, cô lập tức cầm lấy tay Thượng Quan Ngưng bắt mạch, theo sau nhẹ nhàng thở ra nói: “Cô ấy quá mệt mỏi nên chỉ ngủ thôi, không có việc gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.