Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Ngưng thét chói tai từ trên cầu rơi xuống Cảnh Dật Thần tê tâm liệt phế kêu một tiếng: “A Ngưng”, trong đầu anh trống rỗng, cái gì cũng không màng nhảy xuống theo.∶.. ↑★∶
Sóng gió mãnh liệt, không có giới hạn, nước biển sâu không thấy đáy, giống một con mãnh thú, nháy mắt cắn nuốt hai người vào trong bụng.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần rơi xuống một trước một sau, khảnh khắc rơi vào trong nước biển không kém nhau một giây nào, vị trí ở trong nước cũng rất gần, hơn nữa này biển này khá gần đại lục, nước biển giao động cũng không lớn lắm.
Cảnh Dật Thần rất nhanh tìm được Thượng Quang Ngưng ở hải lý, liều mạng ôm cô lên trên.
Thượng Quan Ngưng biết bơi, nhưng cô cũng không giãy dụa gì, tùy ý Cảnh Dật Thần mang theo cô lên thuyền, bụng của cô thật đau quá, làm cho cô không còn một chút sức lực nào.
Trong nước biển, bỗng nhiên xuất hiện từng đợt vết máu nhè nhẹ.
Thượng Quan Ngưng che bụng ở trong nước, đợi Cảnh Dật Thần ôm cô ra khỏi nước biển, cô hít sau một hơi sau đó liền run rẩy nói: “Dật Thần, đứa nhỏ…”
Cảnh Dật Thần cũng thấy được vết máu trong nước biển, hắn ôm chặt Thượng Quan Ngưng, khàn giọng an ủi cô: “A Ngưng, không có việc gì, nhất định đứa nhỏ có thể chống đỡ được, em cố gắng trong chốc lát, phi cơ lập tức tới ngay đây!”
Trên cầu, sớm đã không thấy nóng dáng của Cảnh Dật Nhiên đâu, xa xa, phi cơ trực thăng và tàu bay nhanh chóng tới gần nơi này.
Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần ôm, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng ra mồ hôi lạnh.
Bụng đau đớn càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng kịch liệt, Thượng Quan Ngưng cơ hồ muốn đau đến chết ngất cho xong.
Nhưng mà, cô biết, mình nhất định không thể ngất xỉu, nếu không đứa nhỏ sẽ càng thêm nguy hiểm.
Cảnh Dật Thần ôm cô, hốc mắt đỏ bừng, trong con ngươi dường như đều là nước mắt.
Bảo bối của anh đau, nên anh cũng rất thống khổ!
“A Ngưng, em đau thì cứ cắn anh, anh không có đau.”
Thượng Quan Ngưng nghe anh nói xong, trong nháy mắt nước mắt tuôn ra mãnh liệt không dừng được.
Nhưng cho dù cô đau đến chết thế nào cũng không nỡ cắn anh!
Cô sợ mình khống chế không được, sẽ cắn Cảnh Dật Thần chảy máu!
Ở trong nước biển mỗi một giây đều là sự dày vò, Thượng Quan Ngưng không sợ thống khổ, cô chỉ lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng sẽ không được bảo đảm!
Đây là đứa nhỏ đầu tiên của cô, là đứa nhỏ mà cô và Cảnh Dật Thần chờ đợi lâu như vậy mới có!
Cảnh Dật Thần như là biết suy nghĩ trong lòng cô, khóe mắt có giọt lệ chảy xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, A Ngưng, anh đã an bài một bác sĩ tốt, chính Mộc lão gia tay nghề rất khá, ông ấy là thần y, nhất định sẽ có biện pháp, em và đứa bé sẽ không có việc gì!”
Thượng Quan Ngưng nghe được “Mộc lão gia”, rốt cuộc trong ánh mắt cũng hiện lên một tia ánh sáng, giống như đau nhức trên bụng cũng không còn đau đớn dữ dội như trước nữa.
Cô nhịn xuống sự dày vò, gian nan nói: “Thật sự?”
Cảnh Dật Thần liều mạng gật đầu, cam đoan với cô: “Thật! Nhất định không có việc gì, phương pháp chữa bệnh của ông ấy rất tốt, am hiểu trung y, nhất định cái thai sẽ không có vấn đề!”
Quả thật trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút sùng bài mù quáng dành cho Mộc Vấn Sinh, chuyện ông ấy khởi tử hồi sinh cũng không chỉ do được thổi phồng, mà danh tiếng thần y đó là do ông cứu sống vô số người có mạng sống kề cận cái chết mà nên, cô tin tưởng Mộc Vấn Sinh.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng có hy vọng, mặc dù thân dưới vẫn chảy rất nhiều máu, mặc dù bụng cô đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn giữ vững sự thanh tỉnh như trước, dùng ý chí để chống đỡ mình.
Phi cơ trực thăng rất nhanh đã bay đến trước mặt bọn họ, nhưng bởi vì tình huống của Thượng Quan Ngưng, căn bản không có khả năng leo lên trên bằng thang, Cảnh Dật Thần cũng không thể một tay ôm cô, một tay leo lên.
Cũng may tàu bay rất nhanh tới đây, mang hai người lên bờ, phi cơ đáp xuống mặt đất, Cảnh Dật Thần mới ôm Thượng Quan Ngưng vào ca bin.
“Lập tức đi bệnh viện Mộc thị! Dùng tốc độ nhanh nhất!”
Trong ca bin, tổ y tế đã chuẩn bị toàn lực cứu chữa, dẫn đầu là nữ bác sĩ lúc trước xem bệnh cho Thượng Quan Ngưng, rất nhanh bà kiểm tra tình huống Thượng Quan Ngưng một chút, lập tức nói với Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, đứa nhỏ rất nguy hiểm, nước ối đã bị vỡ!”
Vỡ nước ối, ý là hoặc sinh ra đứa nhỏ, hoặc để đứa nhỏ chết.
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng chưa đủ tháng, dù cho có sinh ra, cũng chưa chắc đã sống.
Cảnh Dật Thần cầm tay Thượng Quan Ngưng thật chật, cảm nhận tay Thượng Quan Ngưng đang run rẩy, anh dùng giọng điệu kiên định nói: “Không có việc gì, A Ngưng, cứ sinh đứa nhỏ ra là được, không phải Mộc Tâm đã nói, đứa nhỏ rất khỏe mạnh sao? Em kiên trì trong chốc lát, chúng ta lập tức đi bệnh viện, anh đã đi tìm người trước, kêu cô ấy đi tới bệnh viện Mộc thị, Mộc lão gia cũng sẽ tiếp nhận, nhất định bọn họ có thể giữ lại đứa nhỏ và em, hãy tin anh!”
Cả người Thượng Quan Ngưng đều đổ mồ hôi lạnh, bình thường môi luôn đỏ tươi ướt át giờ đã không còn chút huyết sắc.
Nhưng mà, lời nói của Cảnh Dật Thần tiếp thêm cho cô rất nhiều sức mạnh, cô dùng thanh âm thật thấp khó mà nghe được, đứt quãng nói: “Em tin tưởng anh... Đứa bé... Sẽ không có việc gì.”
Năm phút đồng hồ sau, phi cơ trực thăng vượt qua hơn phân nửa thành phố A, đáp xuống trước cửa bệnh viện Mộc thị, ở đó, Mộc Tâm đã mang theo một đoàn người chờ ở trước cửa.
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng được đưa vào phòng sinh, thậm chí không kịp nói với Cảnh Dật Thần câu nào.
Cảnh Dật Thần nhìn mặt Thượng Quan Ngưng tái nhợt, theo bản năng muốn đi theo đi vào, lại bị Mộc Tâm ngăn cản: “Giao cho tôi, không cần cậu đi vào, ông nội của tôi vẫn luôn ở bên cạnh đó, để ngừa vạn nhất.”
Mộc Tâm nói xong, liền muốn vào phòng sinh.
Cảnh Dật Thần lại cầm cạnh cánh cửa, nhẫn tâm nói: “Mặc kệ tình huống gì, cứ giữ lại A Ngưng! Cô ấy không thể xảy ra chuyện được!”
Mộc Tâm nôn nóng, sau đó gật đầu: “Được, tôi đã biết! Tôi sẽ dùng hết toàn lực bảo trụ người lớn và đứa nhỏ, nếu không được, tôi sẽ tìm ông nội của tôi cầu cứu.”
Cô nói xong, không làm chuyện vô nghĩa nữa, rất nhanh xoay người, bỏ Cảnh Dật Thần ở ngoài cửa.
Cửa phòng sinh rất ghê gớm, ngăn cách Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, giống như ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Bên trong ẩn ẩn truyền đến âm thanh của Mộc Tâm, lại nghe không rõ ràng.
Cảnh Dật Thần **** đứng chết trân tại đó, trên mặt không còn thong dong lạnh nhạt như ngày thường, chỉ có đau lòng thật sâu, vội vàng, bất an.
Anh chỉ mặc một bộ đồ hoàn toàn ướt đẫm, giày đã sớm rớt xuống biển, tóc có vài giọt nước rỉ xuống, nhưng anh giống như không hề cảm giác được.
A Hổ đứng sau lưng anh, khoác một cái áo khác lên cho anh.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, mở miệng an ủi nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia sẽ không có việc gì, ngài phải tự quan tâm mình, bọn họ còn cần ngài chăm sóc.”
Giống như Cảnh Dật Thần không hề nghe thấy, thẳng tắp đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Rất nhanh, phòng sinh liền truyền đến tiếng kêu gào thống khổ của Thượng Quan Ngưng.
Cả người Cảnh Dật Thần run lên, nhấc chân muốn đá văng cửa phòng sinh, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. 
Hắn rất muốn ở bên người Thượng Quan Ngưng, thay cô chia sẻ sự sợ hãi và thống khổ, tặng cho cô tia an ủi và cổ vũ.
Cũng bởi vì anh, cô mới chịu sự tra tấn thống khổ dữ dội như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.