Chương trước
Chương sau
Ở bên ngoài chơi ba ngày, cả thế xác và tinh thần của Thượng Quan Ngưng đều được thả lỏng, sáng sớm ngày thứ tư, cô liền về thành phố với Cảnh Dật Thần.
So với ở nông thôn thong thả dễ chịu, nhịp điệu cuộc sống ở thành phố nhanh hơn nhiều, áp lực tự nhiên cũng lớn hơn.
Thượng Quan Ngưng thích ở nông thôn đơn giản trong lành, lại cũng không bài xích áp lực cùng cạnh tranh ở thành phố, trong xương cốt cô cũng không nguyện ý thua người khác, tranh đấu với Thượng Quan Nhu Tuyết nhiều năm như vậy, tuy rằng gần như là thảm bại, nhưng cô chưa từng từ bỏ, chỉ có duy nhất một lần cô từ bỏ, chính là Tạ Trác Quân mà thôi.
Khi đó cô cũng chỉ có không cam lòng, lại không tính toán phải cướp lại.
Hắn đã không đáng để cô cướp lại.
Ở nhà thu thập chính mình một phen, Thượng Quan Ngưng thay đổi đồ đến công ty, Cảnh Dật Thần thì đến bệnh viện.
“Cảnh thiếu, Đượng Vận có rất nhiều vấn đề!”
Cảnh Dật Thần tiến vào văn phòng của Mộc Thanh, vẻ mặt Mộc Thanh có chút tức giận nói.
Trịnh Kinh và em gái Trịnh Luân cũng ở đó, hắn gật gật đầu với Trịnh Luân: “Luân Luân cùng An An đi ra ngoài trước.”
Triệu An An biết bọn họ muốn nói chuyện quan trọng, tuy rằng cô rất muốn nghe, nhưng vẫn nhận mệnh lôi kéo Trịnh Luân đi ra ngoài.
Chờ Triệu An An cùng Trịnh Luân đi rồi, Cảnh Dật Thần mới nói với Mộc Thanh: “Trước chữa khỏi cho cô ta, đừng để cô ta xuất hiện vấn đề gì.”
Mọi việc còn chưa được điều tra rõ ràng, hắn không muốn Đường Vận xảy ra vấn đề gì, hắn cần phải đảm bảo cô ta không bị chút thương tổn nào.
“Được, thân thể của cô ta không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi.”
“Mặt khác, về sau đừng để An An cùng Trịnh Luân tiếp xúc và xung đột quá nhiều với cô ta, để tránh các cô ấy gặp nguy hiểm.”
Đường Vận là một người rất biết cách tấn công phụ nữ, điểm này mười mấy năm qua vẫn luôn không thay đổi, hiện tại lại càng nghiêm trọng. Triệu An An không biết trời cao đất dày đi khiêu khích cô ta, hiện tại tuy rằng tạm thời ở thể thượng phong, nhưng về sau rất có thể sẽ bị hại.
Đang nói, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, sau đó A Hổ liền đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu gia, Lý Đa vừa mới tìm được tung tích của đám người bên Mỹ, bọn họ tất cả đều…… Đã chết!”
Đồng tử của Cảnh Dật Thần hơi co lại, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, giộng hắn lạnh băng nói: “Tra! Tôi muốn nhìn xem, là ai dám đụng đến người của tôi!”
Thuộc hạ của hắn đều là những người đã đi theo nhiều năm, đều là anh em trung thành và tận tâm, hiện tại lại ở nước Mỹ toàn quân bị diệt!
Trong lòng Cảnh Dật Thần tức giận so mặt ngoài còn kịch liệt hơn nhiều!
Tất cả đều bởi vì Đường Vận mà chết!
Rất nhiều năm nay thuộc hạ của hắn chưa từng tổn thất nhiều như vậy!
Hắn áp tức giận xuống đáy lòng, bắt đầu cẩn thận dò hỏi Trịnh Kinh cùng Mộc Thanh từ những tin tức moi được từ trong miệng Đường Vận.
Vài người cẩn thận phân tích thật lâu, trong lòng Cảnh Dật Thần đã trở nên bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn sẽ không dễ dàng bị cảm xúc chi phối, bất luận là việc lớn đến đâu, hắn đều có thể trong thời gian ngắn bình tĩnh trở lại.
Hắn đứng lên, nhàn nhạt nói: “A Hổ, thả Đường Vận đi, không cần chữa trị cho cô ta, trong thời gian gần đây không cần đi theo cô ta, chờ sau khi cô ta bớt cảnh giác, lại tiếp tục theo dõi.”
A Hổ biết, thiếu gia nhà mình muốn dùng Đường Vận làm mồi nhử.
Cảnh Dật Thần bước ra khỏi văn phòng, đi đến phòng bệnh của Đường Vận.
Trong phòng bệnh, sắc mặt của Đường Vận cực kì tái nhợt, một đầu tóc dài đen nhánh đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, biến thành một người đầu trọc, trên đầu đã bị bao một tầng băng gạc, là sau khi Mộc Thanh thấy cô ta bị Triệu An An làm bị thương, sai người băng bó cho cô ta.
Cô ta thoạt nhìn hơi có chút chật vật, nhưng đôi mắt, lại không có một tia suy sụp, ngược lại lập loè ánh sáng.
Cô ta nhìn thấy Cảnh Dật Thần tiến vào, nước mắt lập tức chảy xuống dưới, tủi thân nói: “Anh Dật Thần, anh rốt cuộc tới nhìn em, em cho rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến em…… Anh không ở bên cạnh em, em rất sợ hãi. Bọn họ đều khi dễ một mình em, An An cạo hết tóc em, khiến em trở nên rất xấu! Em ở chỗ này ăn không đủ no, anh mau đưa em ra ngoài, được không? Về sau em sẽ không gây phiền toái cho anh, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cầu xin anh……”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Dật Thần đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Cô là ai?”
Đường Vận nói đột nhiên im bặt, cô chỉ sửng sốt một chút, liền bắt đầu khóc thút thít: “Anh Dật Thần, anh làm sao vậy, em là Đường Vận a! Anh không cần ác như vậy được không? Anh rõ ràng biết em là ai, tại sao lại hỏi vấn đề này, em còn có thể là ai?”
“Tôi đưa cô đi, tuy rằng sẽ ngăn cản cô về nước, nhưng lại không bao giờ hạn chế sự tự do của cô, bọn họ ở bên cạnh cô chỉ là để bảo vệ cô, nghe lệnh của cô. Hiện tại, bọn họ tất cả đều đã chết, bốn mươi bảy người, một người cũng không còn sống, cô có phải nên cho tôi một lời giải thích không!”
Cảnh Dật Thần nói đến cuối cùng, vẻ mặt đã cực kì sắc bén, khí thế bức người, cảm giác áp bách mười phần.
Đường Vận cả người run lập cập, giãy giụa từ trên giường bò dậy, dựa vào đầu giường, khóc lóc nói: “Anh Dật Thần, chuyện này em thật sự không biết, em từ nước Mỹ trở về, đều là Cảnh Dật Nhiên giúp em. Ừ, đúng rồi, những người đó, khẳng định cũng là hắn ta giết, em không liên quan! Em sao có thể giết bọn họ, lúc em rời đi, bọn họ chỉ ngất xỉu mà thôi, vẫn còn khỏe, không chết a!”
Lúc Đường Vận ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê Trịnh Kinh cũng hỏi được ra đáp án này.
Nhưng mà trong lòng Cảnh Dật Thần lại không tin.
Cảnh Dật Nhiên đã từng hại chết rất nhiều thuộc hạ của hắn, nhưng bọn họ tranh đấu nhiều năm như vậy đã hình thành một loại ăn ý, đó là sẽ làm bị thương nhưng người mới, nhưng lại giữ lại mạng của những người dẫn đầu —— đây cũng là yêu cầu của Cảnh Trung Tu, nếu không thế lực của hai người bọn họ đều sẽ rất nhanh chia năm xẻ bảy, cục diện bất lợi như vậy làm sao bọn họ có đối phó với kẻ thù của Cảnh gia.
Mà lúc này đây, một trong ba thuộc hạ đắc lực của hẳn, Lý dũng.
Hắn ta cũng đã chết.
Cảnh Dật Nhiên là người cực kì tàn nhẫn, làm việc cũng chưa từng có nguyên tắc, dùng hết các loại thủ đoạn, không hề có điểm dừng, nhưng hắn ta sẽ ở trong phạm vi của Cảnh Trung Tu.
Bởi vì hắn ta giống Cảnh Dật Thần, tuy rằng đều không có tình cảm ba con với Cảnh Trung Tu, nhưng lại rất kính trọng ông, đều lấy ông làm tấm gương, lời ông nói, thỉnh thoảng Cảnh Dật Nhiên sẽ làm tría, nhưng Cảnh Dật Nhiên vẫn đều nghe theo.
Chuyện này, Cảnh Dật Nhiên không thể nghi ngờ có tham dự, nhưng mà, mạng của bốn mươi bảy người, không phải hắn ta giết, hoặc là nói, không phải hắn ta giết toàn bộ.
Có người cố ý giết toàn bộ người của hắn.
Người này muốn hắn càng hận Cảnh Dật Nhiên hơn.
Muốn khiến bọn họ anh em tương tàn, tiến hành càng kịch liệt, càng không có lý trí chém giết!
Cảnh Dật Thần kết luận, việc lần này, cùng việc lần trước thiết kế giết chết Chương Dung, là cùng một người, hoặc là nói, là cùng một đám người.
Đây là lần đầu Cảnh Dật Thần gặp được thủ đoạn liên hoàn kế hay nhất.
Đối phương tư duy kín đáo, giỏi vận dụng mâu thuẫn, bất động thanh sắc giết người trong vô hình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.