Chương trước
Chương sau
Hiện tại, chân chính có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng mà thôi, hơn nữa loại ảnh hưởng này đã đột phá phòng tuyến ý chí của hắn, không chịu hắn khống chế.
Bởi vì hắn quá để ý Thượng Quan Ngưng, tim của hắn đều ở trên người cô.
“A Ngưng, em gần đây phải cẩn thận một chút, lúc ra cửa phải để Tiểu Lộc đi theo em, cảm giác của cô ấy đối với nguy hiểm cực kì nhạy bén, nếu có người hại em, cô ấy sẽ lập tức phát hiện ra. Lý Đa gần đây đều ở nước ngoài, anh sẽ phái người khác đi theo em, bảo vệ sự an toàn của em.”
Thượng Quan Ngưng nghe hắn nghiêm túc nói, trong lòng không khỏi cũng có chút khẩn trương: “Anh cũng phải bảo vệ tốt chính mình, để nhiều người đi theo một chút.”
Cô không biết ai muốn đối phó Cảnh Dật Thần và rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng nhìn phong cách hành động của Đường Vận, cực đoan, không từ thủ đoạn, liền biết những người đó sẽ không dùng thủ đoạn quang minh chính đại nào.
Cảnh Dật Thần thấy cô khẩn trương, không khỏi cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không cần sợ hãi, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu anh dễ đối phó như vậy, Cảnh gia nếu dễ dàng bị đánh sập như vậy, làm sao có thể đứng vững mấy trăm năm. Phải biết rằng, Cảnh gia đã tứ đại đơn truyền, tới thế hệ của anh, mới thêm một đứa con riêng là Cảnh Dật Nhiên, nếu không cũng chỉ có một mình anh, Cảnh gia ít người, nếu muốn đánh sập Cảnh gia, chỉ cần lấy mạng người thừa kế là được. Nhưng nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có người nào thực hiện được, vì cái gì?”
Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, tò mò lặp lại lời Cảnh Dật Thần: “Vì cái gì?”
“Bởi vì Cảnh gia cực kì mạnh mẽ và tàn nhẫn, mạnh đến mức không có người nào dám trêu chọc. Lần trước anh bị sát thủ bắn trúng, ba chỉ dùng một ngày một đêm, liền ép sát thủ tự sát, hơn nữa huỷ hoại cả nhà Dương gia, hiện tại người Dương gia còn sống trên đời, không vượt qua năm người, lại còn đang không ngừng giảm bớt, cuối cùng nhất định sẽ không còn một ai. Người khác đều nói ông quá ác độc, nhưng bởi vì ông đủ ác độc, mới có thể khiến Cảnh gia đứng vững không ngã, mới có thể gián tiếp bảo vệ anh —— anh bị thương, toàn bộ gia tộc đều bị hủy diệt, mặc kệ gia tộc rốt cuộc có to lớn bao nhiêu. Loại việc này, ông nội cũng từng làm, hơn nữa ông ấy so với ba còn tàn bạo hơn.”
“Cho nên, mạng của anh, người bình thường không dám tới lấy. Dương gia lần trước tìm sát thủ, cũng là vì mục tiêu của bọn họ là em, nếu Dương gia biết thân phận thật của em, nhất định sẽ không ra tay.”
“Sau khi chúng ta làm đám cưới, anh sẽ chính thức công bố thân phận của em với người ngoài, để tất cả các thế lực lớn nhỏ đó biết anh, tuy rằng sẽ làm cuộc sống của chúng ta lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng là một loại bảo vệ mạnh mẽ. Cảnh gia ở hắc bạch lưỡng đạo đều là tiếng tăm lừng lẫy, có người sẽ theo chúng ta tranh đoạt địa bàn và nguồn tài nguyên, nhưng rất ít người sẽ có ý đồ với chúng ta, những người có ý đồ với anh trên cơ bản đều đã chết sạch.”
Cảnh Dật Thần rõ ràng dùng giọng nói bình thản miêu tả địa vị cùng năng lực của Cảnh gia, nhưng nghe vào tai Thượng Quan Ngưng, lại cảm thấy vô cùng khí phách cùng cuồng ngạo.
Rõ ràng là nguy cơ rất lớn, mưa gió sắp đến, nhưng bởi vì có hắn ở đây lại khiến Thượng Quan Ngưng yên lòng.
Đối với hắn mà nói vẫn rất an toàn, Thượng Quan Ngưng yên tâm ôm eo hắn, gối lên cánh tay hắn đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng ở trong ngực Cảnh Dật Thần tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy sườn mặt Cảnh Dật Thần đang ngủ say, trong mũi toàn là hương vị tươi mát dễ ngửi của hắn, làm tâm trạng của cô không tự chủ được mà tốt hơn.
Bên ngoài biệt thự ở nông thôn, nơi nơi đều là tiếng chim hót vui vẻ, làm cho khung cảnh sáng sớm tăng thêm mấy phần sức sống.
Thượng Quan Ngưng nhìn đôi môi gợi cảm gần ngay trước mắt, không khỏi nhẹ nhàng hôn lên.
Chưa từng nghĩ cô mới vừa hôn lên, Cảnh Dật Thần liền mở mắt, con ngươi sâu không thấy đáy chứ chút nhàn nhạt hài hước, làm Thượng Quan Ngưng lập tức đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng đấm ngực Cảnh Dật Thần một cái, dùng giọng khàn khàn hờn dỗi nói: “Tỉnh rồi cũng không mở mắt, anh cố ý hả!”
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu hôn cô một chút, mới nói: “Ừ, cố ý, chính là muốn nhìn một chút em có hôn trộm anh hay không.”
Thượng Quan Ngưng hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn nói: “Em không phải hôn trộm, em là thoải mái hôn, chồng của em có cái gì không thể làm.”
Cô rất ít nói những câu mang theo giọng nói bừa bãi này, giọng nói này cùng Cảnh Dật Thần giống nhau như đúc.
Cảnh Dật Thần trên mặt tươi cười nhiều hơn, con ngươi cũng đều là ý cười, hai người bọn họ càng ngày càng giống nhau.
“Được, mau chóng rời giường, chúng ta hôm nay vẫn phải mau chóng trở lại thành phố, công ty còn có rất nhiều việc phải làm!” Thượng Quan Ngưng nhéo nhéo cánh tay rắn chắc của hắn, sau đó lôi kéo hắn làm hắn rời giường.
Cảnh Dật Thần nằm im không nhúc nhích, ngón tay cùng tay cô chỉ gắt gao đan xen, giọng nói dịu dàng: “Công việc ở công ty vĩnh viễn cũng giải quyết không xong, anh thuê nhiều người như vậy, đây là lúc cần dùng. Chúng ta tới để nghỉ phép, em chỉ cần thoải mái chơi là được, những việc khác không cần quan tâm, chơi đủ rồi lại trở về.”
Thượng Quan Ngưng khó xử rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ở lại chỗ này chơi hai ngày, cô rất thích nơi này, thích chỉ có cô cùng Cảnh Dật Thần sống thế giới hai người.
Rời giường rửa mặt chải đầu, sau khi dùng bữa sáng, Thượng Quan Ngưng liền đi theo Cảnh Dật Thần cùng nhau ra cửa.
Cảnh Dật Thần nhìn cách ăn mặc mới của cô, cười suốt dọc đường đi.
Hôm nay Thượng Quan Ngưng mặc một bộ quần áo vải bông, đây là quần áo của Phúc mẹ, quần áo bà mới mua ngày hôm qua chưa kịp mặc đã bị Thượng Quan Ngưng lấy đi, làm Cảnh Dật Thần phải cho bà tiền mua lại một lần nữa.
Phúc mẹ thoạt nhìn so với người Thượng Quan Ngưng không khác nhau lắm, nhưng lại béo hơn rất nhiều, Thượng Quan Ngưng mặc một bộ quần hoa màu đỏ trắng có chút dài rộng, hơn nữa trên đầu còn che khăn trùm đầu, trên tay vác giỏ rau, nhìn giống như một cô vợ nhà nông phải ra ngoài làm việc!
“Không cho cười!” Thượng Quan Ngưng thẹn quá thành giận quát Cảnh Dật Thần một cái, uy hiếp nói: “Lại cười em sẽ bắt anh phải ăn mặc như vậy!”
Cô vốn dĩ mặc bộ quần áo này rất có cảm giác tốt đẹp của người lao động nhà nông, cầm rổ nhỏ theo Cảnh Dật Thần xuống ruộng đào khoai lang đỏ, không nghĩ tới Cảnh Dật Thần vẫn luôn đang chê cười cô, làm cho cô không được tự nhiên.
Cảnh Dật Thần khó khăn nhịn cười ý: “Được, không cười! Một mình em mặc là được rồi, đừng bắt anh biến thành bộ dạng như vậy, nếu không anh sẽ không ra khỏi cửa được. Đi, mang em đi đào khoai lang đỏ, cơm trưa hôm nay liền dựa vào em!”
“Được!” Thượng Quan Ngưng vui sướng lên tiếng, tư thế mười phần chạy tới chỗ khoai lang đỏ.
Kết quả, cô căn bản là không biết dùng cuốc nhỏ, vài củ khoai lang đỏ đều cô mạnh mẽ chém thành hai nửa, lá câu khoai lang đỏ càng bị cô cuốc cho đầy đất.
Cảnh Dật Thần đem cuốc nhỏ từ trên tay Thượng Quan Ngưng lấy lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vợ à, em vẫn là nghỉ ngơi đi, nếu em còn tiếp tục làm như vậy, giữa chưa hôm nay chúng ta sẽ bị đói chết, vẫn là để chồng em làm đi, dù sao anh cũng có nhiều công dụng, em chờ ăn là được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.