Nhạc Tại Đình vừa lên lôi đài, tất cả mọi người đều ồ lên, liên tục trầm trồ khen ngợi, còn có người nói: “Nhạc thiếu gia, đánh cho răng hắn rơi đầy đất, cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta hả giận!”
Mộc Lăng cũng vỗ tay góp vui, Nhạc Tại Vân bên cạnh thấy hơi khó chịu, đi đến nghiêm mặt nói với Mộc Lăng: “Nếu là ta lên đài, ta cũng có thể đánh thắng.”
Mộc Lăng nghĩ hắn rất thú vị, vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, ta biết ngươi lợi hại, ngay cả hung tăng Triệu Bất Đồng cũng có thể đánh thắng, một thư sinh như thế đương nhiên là không đáng kể rồi.”
Nhạc Tại Vân dường như rất vui, ngẩng mặt nhìn Nhạc Tại Đình và Mặc Kỳ Lân so chiêu.
Mặc Kỳ Lân quan sát Nhạc Tại Đình một chút, cười cười nói: “Người trẻ tuổi, công phu của ngươi không bằng ta, ta nghĩ hay là thôi đi, nếu thật sự động thủ, tiền cước không có mắt.”[tiền cước là chân trước, đọc là 'qiánjiǎo']
“Phụt…” Vừa mới dứt lời, Mộc Lăng đứng dưới đài đột nhiên xì một tiếng bật cười.
Ai cũng quay đầu lại nhìn, Mộc Lăng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tiền cước không có mắt, vậy dùng hậu cước.”
Vừa nói xong, xung quanh cũng không ít người bật cười, Mặc Kỳ Lân có chút khẩu âm miền nam, hắn nói ‘quyền cước’[quánjiǎo] nghe đúng là giống ‘tiền cước’… Có điều, tại thời điểm căng thẳng như thế, ngoại trừ Mộc Lăng đúng là không ai rảnh rỗi để ý những thứ này.
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng vừa cười vừa chỉa chỉa trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-moc-vong-thien/1350736/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.