“Lâm huynh muốn tìm dược liệu làm gì?” Nhạc Tại Đình khó hiểu hỏi.
“Ưm…” Mộc Lăng cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, nói: “Đương nhiên là làm thuốc rồi!”
“Thuốc gì vậy?” Ai cũng hiếu kì.
“Thập toàn đại bổ hoàn a, kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão cộng thêm nội lực tinh tiến gấp trăm lần, ba năm sẽ vô địch thiên hạ.” Mộc Lăng cười hì hì nói.
Huynh đệ họ Nhạc đều hít sâu một hơi, Nhạc Tại Vân là tin tưởng không ngớt, Nhạc Tại Đình là hoài nghi không ngớt, Tần Vọng Thiên lại nhìn chằm chằm vào Mộc Lăng đang cười hì hì, nghĩ trong nhãn thần hắn trong một thoáng như vừa hiện ra vẻ ảm đạm.
Sắc trời dần tối, lạc hà chiếu bích thủy trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện, bởi vì trời âm u, còn mưa nhỏ tí tách tí tách.
“Thật là mất hứng.” Nhạc Tại Đình lắc đầu.
Thật ra thì Mộc Lăng nghĩ cũng không sao, nếu như lạc hà chiếu bích thủy thật sự là thắng cảnh nghìn đời, ngồi trên bàn cơm xem cùng với Nhạc gia huynh đệ dung tục này, thật sự là làm bẩn thắng cảnh rồi.
“Vậy kế tiếp đi Lạc hà ổ khuê đi” Nhạc Tại Vân hưng phấn.
Mộc Lăng phát hiện tiểu võ si này dường như nhớ mãi không quên con rùa ấy, liền gật đầu, đứng lên xoa xoa bụng nói: “Vừa lúc, ăn xong đi tiêu thực.”
Mọi người xuống thuyền nhỏ, cho thuyền đi đến Lạc hà ổ khuê cách đó không xa.
Trời dần dần đen, xa xa có thể thấy ánh đèn sáng rực trên đảo.th
“Hình như rất náo nhiệt nha.” Mộc Lăng vươn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-moc-vong-thien/1350735/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.