Ngô Lỗi ngơ ngẩn, tim đập như sấm dậy, nhưng cậu không nhúc nhích. Cậu vẫn bị phát hiện.
Đợi mãi cũng không được đáp lại, Lưu Hạo Nhiên đổi tư thế nằm thẳng ra, rồi nhắm hai mắt.
Một sự im lặng vô bờ tràn ngập.
Một lúc sau, Ngô Lỗi xấu hổ muốn lén xoay người, lại nhận ra tay mình còn bị nắm. Sau đó cậu nghe thấy người bên cạnh một lần nữa mở miệng, giọng nói như nước chảy lại bao phủ lấy cậu.
"Anh muốn che chở em, nhưng anh không hy vọng em lén uống thuốc. Lần nào anh cũng bỏ đi tắm vì không dám nhìn em tiêm thuốc, và cả những lỗ kim tiêm trên người em."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Ngô Lỗi.
"Anh muốn luôn nhìn thấy em, anh không muốn em ở cùng người khác, cho nên anh bằng lòng không ngửi đươc gì, cũng không nếm được gì."
"Anh muốn cùng em quay phim, cùng em tập thoại."
"Không ngửi được mùi hương của em, buổi tối anh ngủ không được, nhưng anh không hề lo âu, vì đèn đường và ánh trăng ngoài cửa sổ rọi sáng hình dáng em."
Lưu Hạo Nhiên cười nhẹ, mang theo một chút vui sướng khó nén: "Bác sĩ nói anh và em là phù hợp nhất, sẽ không làm tổn thương em."
Hít sâu một hơi, Lưu Hạo Nhiên cuối cùng cũng mở mắt ra. Khóe mắt bên trái có một vệt đỏ mờ nhạt, thoảng như ngay sau đó sẽ có giọt nước mắt rất nhỏ chảy xuống, "Lỗi Lỗi, em thấy thế nào?"
"Có phải cũng có hơi thích anh không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-loi-thu-mot-sung/2428664/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.