Dưới hiệu lực của thuốc ức chế, trên máy bay đến Tây Tạng, Ngô Lỗi đắp cái áo lông của Lưu Hạo Nhiên ngủ thiếp đi.
Cậu chỉ ăn vài sợi mì có sẵn trên máy bay, chập chờn ngủ vài giấc. Đến 2 giờ 40 phút chiều, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Gongga.
Khi ở trạm trung chuyển, Ngô Lỗi gọi điện cho trợ lý của Lưu Hạo Nhiên, hỏi địa điểm quay phim. Cậu lấy lý do là vì gần đây trời trở lạnh nên phải gửi một ít quần áo dày cho Lưu Hạo Nhiên.
Trợ lý biết quan hệ giữa hắn và Ngô Lỗi, lại nhìn Lưu Hạo Nhiên đang đóng phim trong gió lạnh, cũng không nghĩ gì nhiều mà gửi địa chỉ chi tiết cho Ngô Lỗi.
Trên xe đi đến địa điểm quay phim, Ngô Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Lhasa như gần hơn so với những nơi khác, mặt trời lơ lửng thật thấp, ánh nắng sáng rực lại khô ráo, rọi vào da thịt, gây nên cảm giác đau rát mơ hồ.
Từng quả núi trập trùng, một bên xanh ngát, còn bên không được mặt trời chiếu đến thì phủ đầy tuyết trắng.
Phim trường nằm khá cao trên núi, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cậu không lạ gì cảm giác này, đó là chứng say độ cao mà cậu đã từng trải qua ở núi tuyết. Khi đó cậu và Lưu Hạo Nhiên phải há mồm hít thở oxy trong bình oxy di động mang theo.
Mà lúc này, sau một buổi sáng lăn lộn, cuối cùng cậu cũng đã cùng ở một thành phố với Lưu Hạo Nhiên. Cả thể xác và tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-loi-thu-mot-sung/2428658/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.