Nhị trưởng lão khoé môi nhếch lên chưa thành độ công, thì trên không trung cũng xuất hiện một con Rồng Lửa khổng lồ ngào rống thanh âm làm người kinh sợ, mọi người chỉ thấy Rồng Lửa mồm to như giả thú đem toàn bộ Hỏa Xà nuốt vào bụng, Rồng Lửa rống lên một cái ngào rống, nó vẫn chưa ngừng lại, nó như tia lửa hung át đánh về hướng nhị trưởng lão trên không trung. Nhị trưởng lão cả kinh, trên người màu nâu tường đất hình thành lá chắn lớn, nhưng Rồng Lửa vẫn như trở bàn tay đánh nát, đem nhị trưởng lão đánh rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố lớn, sau đó mới tiêu tán, nhị trưởng lão học ra vài ngụm máu tươi.
" Linh sư học viện, viện trưởng tiền bối sinh đao hạ lưu tình."
Thanh âm của Quý Hồ Xung vừa vang lên, làm ở đây muốn động thủ các trưởng lão và đệ tử Thiên Vũ Môn đều ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói.
" Cái.... cái gì? Môn chủ vừa nói vị lão giả kia là gì? Linh sư học viện, viện trưởng, Ta không nghe lầm đi." Một đệ tử phía dưới lắp bắp nói.
" Không... không, ngươi không nghe lầm, ta...ta cũng nghe được." Người bên cạnh đáp.
"Ta..ta cũng vậy!"
Một đám đều nuốt nước miếng, trong mắt đều hiện lên sợ hãi cùng tôn kính cường giả ánh mắt, Linh sư học viện là nơi nào a, là nơi lớp lớp thiên tài tụ tập nơi, là tất cả gia tộc ở Đông Lân Quốc, môn phái đều không dám đắc tội nơi, mà nhị trưởng lão của bọn họ cứ nhiên đắc tội lại là Linh sư học viện, viện trưởng, còn để người sống sao?
Mấy trưởng lão sắc mặt tức giận cũng thai thế bằng lo lắng, nhìn hướng còn bị thương nhị trưởng lão cũng bất mãn lên, chọc ai không chọc, đi chọc có tiếng bênh vực người mình Tiêu Phong, mà Tiêu Phong người này cũng quái, là một Linh Sư học viện, viện trưởng, nhưng trên người y phục thật sự bình thường đến không có gì bình thường hơn, không có một chút nào là cường giả thái độ, cho dù đi trên đường muốn người chú ý cũng khó, nói chi bọn họ chỉ nghe qua danh tiếng của lão, cho dù có từng thấy một mặt cũng là từ xa, thì làm sao nhận ra một lão nhân lôi thôi là viện trưởng cơ chứ.
" Viện trưởng tiền bối, xin ngày bớt giận, mời ngày vào trong đại sảnh có gì từ từ nói, nếu như thật sự là Thiên Vũ Môn chúng ta sai lầm, ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho tiền bối đồ đệ, tuyệt không bao che." Quý Hồ Xung cũng kính nói.
" Hảo, lão phu cũng muốn xem ngươi như thế nào sử lý."
Tiêu Phong bản ý đến Thiên Vũ Môn náo loạn, là để cho Thiên Vũ Môn biết Vân Phong Nhã là hắn bảo bối đồ nhi, mà Vân gia là hắn Tiêu Phong che chở, như vậy Thiên Vũ Môn người sẽ kiên kị, không dám đối Vân gia ra tay, lão tuy là Linh Sư học viện, viện trưởng, cũng không thể nói muốn diệt ai là diệt ai, lão là lão, Linh sư học viện là Linh Sư học viện, lão tùy tâm sở dục mà sống, nhưng lão sẽ không đem Linh sư học viện thành bản thân đá kê chân, đây là lão mấu chốt.
Một canh giờ qua đi, đám đệ tử Thiên Vũ Môn cũng không biết Môn chủ và trưởng lão như thế nào nói? Nhưng bọn họ thấy viện trưởng Tiêu Phong mỹ mãn mà rời đi.
Còn bên trong đại sảnh lớn của Thiên Vũ Môn không khí thì trầm trọng đến cực điểm, sắc mặt nhị trưởng lão là trắng bệch, mấy vị trưởng lão sắc mặt cũng không tốt, mà sắc mặt âm trầm nhất là Quý Hồ Xung, bọn họ cũng sớm biết nhị trưởng lão phái đệ tử đi trợ giúp cái gì Trần gia đi áp bách Vân gia, chuyện như thế này, trong Thiên Vũ Môn lại không phải lần đầu tiên, vì gia tộc nhỏ nào muốn bọn họ Thiên Vũ Môn che chở thì mỗi năm phải tặng lên lễ vật tương đương, cũng giống như thu bảo vệ phí vậy, chỉ là thanh danh tốt hơn một chút mà thôi, cho nên chuyện chèn ép như thế này thấy nhiều không trách, cũng giống như tuần hoàn cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại nuốt cá bé hơn.
Mà Thiên Vũ Môn cho đến nay vẫn có thể đứng vững trong 10 môn phái lớn, là vì bọn họ trước khi làm chuyện gì đều sẽ dò xét kỹ đối phương thân phận mới ra tay, mà nhị trưởng lão ngu xuẩn này còn chưa đều tra rõ ràng đối phương có thân phận gì? Liền phái người đi đem nhân gia diệt tộc, cũng may mắn đám ngu xuẩn đồ đệ đó của hắn đều bị giết, hắn chỉ cần đem toàn bộ truyện đẩy lên người bọn chúng là xong, nhưng ai bảo đối phương thân phận lại như vậy cao, Thiên Vũ Môn chỉ có thể xuất huyết cho đối phương áp áp kinh, tuy đại bộ phận bồi thường là nhị trưởng lão ra, nhưng cũng làm cho Linh sư học viện đối với bọn họ không mừng, chuyện này truyền ra đi, những môn phái khác nhất định sẽ cười chê.
Còn nhị trưởng lão phía dưới sắc mặt tái nhợt, trong mắt đều là âm ngoan chi sắc, lão hiện tại hận nhất chính là Trần gia đám người, bọn chúng diệt tộc là đáng, nếu không diệt lão cũng sẽ tự mình diệt, ai bảo bọn chúng hại lão mấy cái thiên tài đệ tử đều bị giết, như vậy mỗi năm trưởng lão đệ tử thi đấu, hắn không phải xếp cuối cùng sao? mà hại hắn đi đến nông nỗi này chính là Vân gia, mà chống lưng cho bọn chúng lại là Linh sư học viện, viện trưởng, nghĩ đến đây trong mắt lão đều là âm ngoan, ngoài sáng không thể làm? chẳng lẽ trong tối còn không được? lão chỉ cần chờ cho chuyện này lấn động xuống, Vân gia đệ tử rèn luyện ngoài ý muốn chết thì liên quan gì đến lão? Còn về mấy cái trưởng lão này bất mãn, lão chỉ có thể đem những bảo bối mấy chục năm dành dụm tặng cho bọn họ là được, Nghĩ đến đây trong lòng lão cũng yên tâm xuống dưới, trong lòng mới cảm thấy thổi máy một chút, nhưng chưa chờ lão thổi máy, thì hai trung niên nam nhân và vài đệ tử của Thiên Vũ Môn hấp tấp chạy vào.
Ngồi trong đại sảnh Quý Hồ Xung và các trưởng lão đều nhíu mày, trong mắt đều là hồ nghi khi thấy mấy người họ, trong lòng cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra.
"Gặp qua Môn chủ, các vị trưởng lão." Trung niên nam nhân chấp tay lên tiếng.
" Các ngươi không phải dẫn dắt đệ tử đi rèn luyện sao? Mới ba ngày đã trở lại, có chuyện gì?" Quý Hồ Xung hồ nghi hỏi.
" Bẩm Môn chủ, là có chuyện lớn, chúng ta ba ngày trước xuất phát đi rèn luyện, lúc đầu thì rất tốt, nhưng về sau chỉ cần có người biết chúng ta là Thiên Vũ Môn đệ tử, bọn họ thái độ liền có chút kỳ quái, lúc đầu thuộc hạ cảm thấy không có gì, nhưng vài ngày chúng ta phát hiện ra có rất nhiều ánh mắt nhìn chúng ta trầm trầm, nhất là tán tu người, sao lại chúng ta từ những người khác nghe đến, có người ở Chợ Đen phát tin cùng chúng ta Thiên Vũ Môn làm đối...." Nam nhân đem những chuyện mình nghe được, biết được đều nói ra một lần...." Cho nên thuộc hạ lập tức ngừng lại chuyện rèn luyện, trở về thông báo Môn chủ."
Mà Nhị trưởng lão càng nghe sắc mặt càng lúc càng trắng, lão bây giờ mới biết được, lão đã đắc tội người không nên đắc tội rồi, Linh sư học viện, viện trưởng cũng đủ làm hắn gặp xui xẻo rồi, bây giờ lại thêm một vị ngũ phẩm Luyện Đan Đại Sư như vậy vừa ra, lão vốn bị phạt nhẹ cũng thành phạt nặng.
Quý Hồ Xung là loại người nào? Người khác không biết, chẳng lẽ lão còn không biết sao? Bề mặt là người công chính, nhưng bên trong là loại người ít kỹ, tâm ngoan thủ lạt loại người, chỉ cần đối với hắn có một chút bất lợi người, hắn không chút lưu tình đem người giết, cho dù đó là hắn huynh đệ, nghĩ đến đây, lão hai tay không tự chủ được run rẩy lên, lão cuối đầu xuống như đang suy nghĩ gì?
" Cái gì? Cũng quá khinh người quá đáng." Bát trưởng lão tức giận tay đập lên bàn một cái giận nói.
" Ha hả, Bát trưởng lão ngươi nói chuyện cũng quá buồn cười đi? Làm việc phía trước không chịu thâm dò đối phương thân phận, bây giờ đá đến ván sắc còn liên lụy đến Thiên Vũ Môn đệ tử, ngươi còn ở đây một bộ bên vực người mình bộ dáng, cho ai xem đâu?" Một trưởng lão khác cười mỉa nói.
" Thất trưởng lão ngươi ý gì?" Bát trưởng lão cả khuôn mặt đều tức đỏ lên quát.
"Lão phu nói như vậy còn chưa hiểu, chẳng lẽ còn muốn lão phu nói trắng ra?" Thất trưởng lão đắc ý hỏi lại.
" Ngươi....."
" Đủ rồi." Quý Hồ Xung thanh âm lạnh lùng quát lên, hắn nhìn bát trưởng lão sao đó nhìn về nhị trưởng lão cuối đầu ngồi trên ghế dựa, hắn trong mắt hiện lên hàn quang rồi biến mất, thanh âm uy nghiêm nói." Nhị trưởng lão ngươi cũng nghe được? Vì ngươi một chút sơ xảy, xém chút làm cho Thiên Vũ Môn đệ tử lâm vào nguy cơ, đắc tội Linh Sư Học Viện, Viện Trưởng, bây giờ còn thêm vào một vị ngũ phẩm luyện đan đại sư, nếu để các môn phái khác biết được quạt lửa thêm củi, hoạt là có người âm thầm muốn hại chúng ta Thiên Vũ Môn, mạo danh ngươi đem Vân gia người giết, giá họa chúng ta Thiên Vũ Môn, như vậy chúng ta Thiên Vũ Môn đệ tử sẽ ngập nguy hiểm, cho dù ta là Thiên Vũ Môn môn chủ, Thiên Vũ Môn, môn quy cả ta cũng không thể nề hà, phía dưới làm sai sự, ta cũng không thể không phạt." Quý Hồ Xung có ý chỉ nói, hắn trầm ngâm một chút nhìn những người xung quanh, thấy không ai lên tiếng nói giúp cho nhị trưởng lão, lúc này trên mặt mới hòa hoãn lại một chút nói." Nhị trưởng lão phạm vào môn quy, phạt 10 năm bế quan làm cống hiến."
Ở đây mấy vị trưởng lão nghe vậy, có người trầm mặt, có người trong mắt vui vẻ khi người gặp họa, ở đây có ai không biết." Bế quan làm cống hiến." câu này ý tứ, trong vòng 10 năm nhị trưởng lão không được rời khỏi nơi cấm túc, mà nơi cấm túc đó mỗi ngày đều cần linh lực duy trì, cho nên đại biểu trong vòng mười năm nhị trưởng lão không có cách nào tăng cấp, vì lão không có dư thừa linh lực tăng cấp a.
Chờ những người đó rời đi lúc sau, Quý Hồ Xung nhìn bên cạnh thân tính nói.
" Ngươi đi đều tra một chút Vân gia sự tình, nhất là vị luyện Đan Đại Sư kia đến cùng là người nào? Nhớ, không được kinh động đến Vân gia người."
" Vâng chủ tử." Người liền biến mất.
Quý Hồ Xung nhìn lão giả bên cạnh như có chuyện muốn nói, hắn hỏi.
" Có chuyện?"
" Ân, chủ tử, nhị trưởng lão vốn đối với Thiên Vũ Môn không hảo ý, lại là một kẻ tiểu nhân, chủ tử như vậy phạt lão, về sau lão nhất định sẽ ghi hận, chủ tử sau không nhân cơ hội đem lão sử lý?" Lão nhân âm hiểm con ngươi hỏi.
"Hừ." Hắn khịt mũi coi thường hừ một cái." Ngươi cho là đi vào bế quan làm cống hiến sẽ có người sống sót đi ra sao?" Hắn nở ra nụ cười âm hiểm có ý nói.
Lão nhân nghe vậy chợt bừng tỉnh, cũng nở ra nụ cười âm hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]