Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Thanh Uyển thấy vậy xiết chặt trong tay áo, nàng vừa muốn thu hồi tầm mắt thì thiếu niên chợt nhìn lại. Nàng có chút ngẩn ra, hắn... hắn ta đang cười. Nàng tâm không hiểu sao chợt nhộn nhạo lên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Mộ Dung Thanh Uyển cao ngạo đầy tự tin tôn quý đi về phía trước như một nữ hoàng. Nàng muốn cho hắn nhìn thấy, nàng không thua gì Bạch Lam Y. Đây chính là thân phận tôn quý mà Bạch Lam Y không thể nào có được thân phận.

Mà Mộ Dung Thanh Uyển không biết là, Vân Phong Nhã vì liếc mắt đưa tình với Bạch Lam Y, làm Bạch Lam Y không dám nhìn thẳng đôi mắt tà tứ đó. Nàng chỉ có thể vả vờ như không có gì xoay người nhìn về phía trước, nhưng vẻ đáng yêu của nàng làm Vân Phong Nhã nhịn không được bật cười. Vân Phong Nhã thu hồi tầm mắt cũng quai đầu lại cho nên ý cười vẫn còn trên môi làm cho Mộ Dung Thanh Uyển hiểu lầm nàng cùng nàng ta cười.

Vân Phong Nhã cũng không chú ý đến Mộ Dung Thanh Uyển phản ứng nên nàng không biết được tại vì nụ cười này mà đem đến cho nàng không ít phiền phức về sao.

Vân Phong Nhã nhìn xung quanh tìm kiếm Nghiêm gia đoàn người, vì nàng nghe Nghiêm Tiểu Diệp nói qua lần này Nghiêm đại ca ở Hồng Diệp Trấn cũng sẽ tham gia Hoàng gia di tích khảo hạch. Nàng vốn tính toán đi gặp Bạch Lam Y lúc sau sẽ đi tìm Nghiêm gia đoàn người dừng chân nơi, nhưng không ngờ xuất hiện chúc phúc dị tượng nên nàng cũng không biết là Nghiêm đại ca có tham gia lần này di tích không nữa. Hiện tại nơi này người quá nhiều nàng cũng đành thôi, nếu nghiêm đại ca có đi cùng sớm muộn cũng sẽ thấy được.

Mộ Dung Chính cũng muốn nhân cơ hội tụ tập cả nước thiên tài lần này để Mộ Dung Thanh Uyển có cơ hội quen biết càng nhiều thiếu niên anh tài. ngôn tình sủng

"Ha ha, trẩm còn chưa chúc mừng Linh sư học viện năm nay thu nhận không ít nhân tài bảo danh." Mộ Dung Chính nhìn Sở Tư Hàm cười nói.

Mộ Dung Chính biết Sở Tư Hàm thân phận không phải là Linh sư học viện lão sư như vậy đơn giản, cho nên nói chuyện khi hắn khá là khách khí.



"Ha ha, Quốc chủ quá lời rồi. Linh sư học viện cho dù nhận được bao nhiêu thiên tài cuối cùng cũng là vì Đông Lân Quốc phồn vinh, Gia tộc được an khang thịnh vượng mà chiến đấu, cũng là Linh sư học viện chúng ta sở cầu." Sở Tư Hàm cười khách khí nói.

" Ha ha, Sở lão sư cũng không cần như vậy khiêm tốn, trẩm còn nghe nói năm nay Linh sư học viện, viện trưởng còn thu nhận được một đồ đệ thiên phú không tồi, không biết lần này có cùng theo tới?"

Sở Tư Hàm trong mắt chợt lóe, cười nói" là có đi cùng!"

"A... Đã mở, đã mở..."

"Di tích đã bắt đầu mở rồi."

Có vài người đột nhiên kinh hô lên...Mọi người đồng loạt nhìn về hướng Hoàng gia trâm năm trước đã xây dựng cửa khẩu bằng thạch lớn, thì thấy tia vang mang sáng chói từ lòng đất bắn vọt lên bầu chời xanh thẳm. Thiên địa giống như đáp lại tia sáng quan mang vậy. Theo sao đó chính là mặt đất xung quanh run chuyển nhẹ lên, trước mặt mọi người từ từ xuất hiện ra vòng xoáy nhỏ. Vòng xoáy càng lúc càng lớn cho đến 3 méc cao mới ngừng lại.

" Mở ra hộ trận."

Trong coi Hoàng gia di tích lão giả lên tiếng, lập tức có bốn vị hoàng gia lão giả đi đến bốn góc của cửa đá trận pháp đưa vào linh lực, hộ trận lập tức mở ra đem vòng xoáy cách cửa ngăn cản người khác đi vào vòng xoáy di tích. Đây cũng chính là Hoàng gia Hộ trận thiết lập ra đến, chỉ có ngọc bài danh ngạch mới có thể đi vào hộ trận bên trong, sao đó mới có thể đi vào vòng xoáy cách cửa di tích. Lúc này một vị Hoàng gia lão giả bước ra đi đến cánh cửa trận pháp lên tiếng.

" Các vị tiểu hữu, hôm nay là Hoàng gia di tích năm năm mở ra một lần khảo hạch. Trên tay các vị cầm ngọc bài cũng là chìa khóa đi vào hộ trận bên trong, vì để chọn ra trước mười vị có tư cách đại biểu Đông Lân Quốc tham gia Tứ Quốc tranh bá. Chúng ta đã dùng hoàng gia đặc thù điêu khắc Ngọc bài, chỉ cần các tiểu hữu đưa bản thân tin thần lực mở ra Ngọc bài, các tiểu hữu giết được bên trong bao nhiêu Linh thú cấp bậc khác nhau đều sẽ được ghi lại bên trong Ngọc bài. Mọi người yên tâm, cho dù người khác có đoạt Ngọc bài cũng sẽ không lấy được bên trong con số. Mà nếu bước vào bên trong vòng xoáy đại biểu các tiểu hữu tương lai rộng mở, thay vào đó cũng là nguy cơ tứ phía, có khả năng đi vào được ra không được. Hy vọng mọi người có điều chuẩn bị bình yên vượt qua ba tháng thời gian này."

Hoàng gia trong coi di tích trưởng lão cung kính mời Quốc chủ của mình lên nói vài câu sao đó mới nói bất đầu. Những người phía dưới nghe xong chẳng những không sợ mà là hưng phấn, cơ hội khó có được này làm sao bọn họ có thể bỏ qua, đều đứng không yên bất đầu lục tục đi theo đoàn đội của mình xếp hàng lên.

Vân Phong Nhã vốn muốn đi theo Bạch Lam Y đoàn người đi vào bên trong, nhưng quy định nơi này chính là Hoàng gia đoàn người dẫn đầu đi vào trước. Sao đó là các gia tộc mới tới học viện học sinh, cuối cùng chính là những người đã mua được giá cao Ngọc bài danh ngạch ở bên ngoài.



Hoàng gia vì đảm bảo an toàn cho các gia tộc nhị lưu tam lưu không cùng những người lai lịch không rõ đó đi cùng, Hoàng gia chỉ có thể sắp xếp cường đại các học viên đi chính giữa hai nhóm người. Cho dù là vậy nhưng mạnh nước ngầm đã lặng lẽ từ trong tiềm thức của những người này cũng đã tản ra ngoài.

Cả nước thiên tài tụ họp không phải một gia tộc hai một môn phái khảo hạch, mà là cả nước chọn ra thiên tài, cũng là nhân sinh người chiến thắng. Trận chiến này có bao nhiêu vinh dự cũng là bao nhiêu tàn khóc, có gia tộc sẽ vì trận chiến này mà bước lên một bậc cao, có gia tộc sẽ vì trận chiến này mất đi thiên tài con cháu mà rơi đài. Mà những người tham gia này, bọn họ bên trong cũng là sinh tử tự giữ.

Vừa bước chân vào vòng xoáy mọi người lập tức cảm nhận được cường đại áp bách đánh úp lại, theo sao cả người giống như rơi vào cường đại lóc xoáy bên trong. Cho dù bọn họ dùng linh lực che chắn quanh thân nhưng đầu óc vẫn là vựng vựng hồ hồ, chỉ có thể nhắm mắt lại dùng linh thức cảm nhận tình huống bên ngoài.

Khi Vân Phong Nhã đám người đặt chân trên mặt đất mới thở phào nhẹ nhõm. Vân Phong Nhã nhìn xung quanh không thấy Bạch Lam Y đoàn người, kể cả hoàng gia người cũng không thấy, đây là chuyện gì?

" Lão đại sao vậy?"Tề Túc lắc lắc đầu choáng váng, thấy Vân lão đại nhìn đông nhìn tây như hiểu ra cái gì liền nói." Lão đại ta nghe nói qua lóc xoáy sẽ phân chia ra ba chiều, cứ cách một khắc sẽ bị đưa đến một khu vực khác, cho nên chúng ta hiện tại là cùng các học viên khác với những khách đặc biệt kia là thuộc về một khu vực đó. Còn những gia tộc phía trước vào có lẽ đã bị đưa đến một khu vực khác rồi. Lão đại ngươi không biết chuyện này sao?"

Vân Phong Nhã... nàng thật sự không biết a. Nàng nhìn trước mắt mấy ngàn người không đồng nhất Y phục học viện cùng với những người khách xa lạ, trong mắt những người đó có là phải được tham lam thần sắc, có là tử khí đằng đằng nhóm người, nàng nhếch môi cười lạnh. Hoàng gia người thật là có ý tứ a, đưa những người này vào trong cũng đủ ý tứ rồi.

"Lão đại, đám Kỳ Tinh học viện làm gì nhìn lão đại ngươi trầm trầm vậy? Như muốn ăn tươi nuốt sống lão đại ngươi vậy? Lão đại ngươi phải cẩn thận mới được." Tề Túc mài nhíu lại nói.

Vân Phong Nhã nhìn Tề Túc một cái hỏi." Ta hỏi ngươi nếu đan dược vốn thuộc về ngươi nhưng bị người lấy đi ngươi sẽ vui sao?"

" Không vui! Ta sẽ đem hắn đánh phụ mẫu hắn cũng nhìn không ra đến."

" Vậy đúng rồi, ta thắng đi bọn họ 50 danh ngạch ngươi nói họ sẽ cho lão đại ngươi sắc mặt xem?"

" Vậy lão đại ngươi không phải rất nguy hiểm sao?"



" Ngươi cho rằng bọn họ có thể làm gì được lão đại ta? Nhưng ngươi thì không chất rồi." Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực đánh giá Tề Túc từ trên xuống dưới nói. "Ngươi thực lực này cũng quá thấp rồi, lần này phải hảo hảo rèn luyện đi. Nhưng chủ yếu phải sống sót ra khỏi nơi này biết không?"

"Lão đại yên tâm, tiểu đệ sẽ không có chuyện gì, sẽ cố gắng rèn luyện không để lão đại ngươi lo lắng." Tề Túc trong mắt đều là cảm động thần sắc, kiên định nói.

Lão đại nói không sai, trong đoàn người hắn cấp bậc là thấp nhất, nhưng vì với thân phận là luyện đan sư nên hắn mới có được tư cách tham gia khảo hạnh danh ngạch lần này. Luận cấp bậc hai là luyện đan thuật cùng lão đại so sánh hắn nhỏ yếu đến đáng thương, mà lão đại còn nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi đâu, hắn chỉ biết kéo lão đại chân sao.

Vân Phong Nhã khoé môi trừu trừu, bộ mặt nghiêm túc nhưng hiện ra muốn rơi lệ kiểu này cũng quá cai đôi mắt đi, nhìn giống ngốc tử quá. Nàng nhìn Đám người Kỳ Tinh học viện muốn ăn tươi nàng bộ dáng có chút vô ngữ a. Là bọn họ học viện đưa lên cửa linh ngạch nàng lại không đoạt của bọn họ nga.

Aizzz...xem bọn họ ánh mắt ăn tươi nuốt sống này liền biết lần này như thế nào cũng có phiền phức. Phiền phức nàng không sợ, chỉ sợ Tề Túc hắn có chuyện nàng không phải thiệt hại một tài nguyên đầy tiềm lực này sao?

Nếu đám người Kỳ Tinh Học viện biết được suy nghĩ trong lòng Vân Phong Nhã nhất định sẽ nhảy dựng lên mà mắng, là 50 danh ngạch đó hiểu không? Học viện viện trưởng của bọn họ vì chấn an những người đã có danh ngạch, học viện phải gia gấp mười lần để từ tay người khác mua đến danh ngạch, còn phải nợ nhân tình nữa. Học viện bọn họ vài năm tới sẽ không lại phát giải thưởng gì nữa, còn như vậy vô tội nói.

_________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.