Kim Tử Yến nổi giận hét lên :
- Con tiện tỳ ngày càng lộng!
Nàng vỗ bàn rầm rầm.
Vưu Tuấn điểm một nụ cười tiếp :
- Giận làm chi cô nương! Con nít mà! Làm gì có khí độ như người lớn! Cũng may lúc đó Bình huynh cho con bé mấy tát tai nảy lửa, bảo nàng ta nên tự lượng sức mình, đã hồ đồ thì bị nhục cũng cố mà chịu. Bình huynh còn cho biết Yến huynh là bằng hữu của chúng ta, nếu từ nay nàng còn vô lễ nữa thì đừng trách tại sao không ai bênh vực nàng!
Kim Tử Yến lại phẫn nộ :
- Tiểu Cầm là người của tôi, ai mượn Mã Bách Bình răn dạy nó.
Vưu Tuấn giải thích :
- Cô nương giận làm gì. Bình huynh làm tốt cho cô nương đó. Tiểu Cầm phải hiểu Yến huynh là khách của cô nương thế mà nàng lại cho mình thông minh, chạy đi tìm Đinh lão gia, mong cầu Đinh lão gia phục hận cho nàng. Đinh lão gia vốn nóng tính, nếu nghe lời nàng thì nguy hại biết bao nhiêu. Bình huynh bắt buột phải dằn nàng để ngăn chặn mọi phiền phức. Từ nay Yến huynh sẽ thời thường đến với cô nương. Nếu con bé đó còn vô lễ nữa thì có phải là mất mặt cô nương chăng.
Kim Tử Yến trầm ngâm một chút đoạn thở dài :
- Liễu đầu ngày càng tự tung tự tác, đem việc tại đây tiết lậu nơi khác, toan kích thích người ta sanh sự với nhau. Đáng hận thật!
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Tại cô nương dung túng cho nàng bây giờ thành tánh rồi cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-hoa-kiem-khach/141123/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.