Rời trú sở của Hoa Liên Liên, chếnh choáng hơi men, Yến Thanh đi thẳng đến tòa tiểu lâu quen thuộc, nơi mà chàng đã hơn một lần thả mộng hồn trong nỗi hương tình.
Chàng đẩy cửa bước vào.
Kim Tử Yến đang chờ chàng, thành thực mà chờ chàng. Nàng không tô son điểm phấn, cứ để sắc thái tự nhiên mà tiếp đón chàng.
Sắc thái tự nhiên đó làm cho Yến Thanh thêm ngây ngất tâm hồn, nàng hiện ra một vẻ đẹp cao quý thoát tục.
Cầm nhi mang trà ra.
Yến Thanh hớp một hơi trà rồi nhăn mặt thốt :
- Đắng quá! Phải chi có rượu thì hay quá! Cô nương cứ cho mang rượu ra đây đi. Khi tại hạ ra đi Hoa Liên Liên có bảo là rượu ngon sẵn dành chờ tại hạ trong tòa tiểu lâu này, mà còn có những thức nhắm tuyệt diệu nữa!
Cầm nhi mỉm cười :
- Cuộc tiệc chuẩn bị sẵn sàng lắm chứ song Kim cô nương bảo triệt hạ hết rồi.
Yến Thanh trố mắt :
- Tại sao. Kim cô nương giận tại hạ không đến đây trước.
Kim Tử Yến lạnh lùng :
- Tôi làm gì sanh giận! Tôi có tranh giành gì với cái bọn đó đâu. Mang trà đắng ra đây để Yến công tử uống cho tỉnh rượu chứ! Công tử cần tỉnh rượu!
Yến Thanh mỉm cười :
- Tại hạ tùy thời tùy chỗ mà tỉnh, muốn tỉnh lúc nào cũng được, dù đã uống hết bao nhiêu vò cũng thế. Rượu làm say cái xác thân của tại hạ thôi chứ rượu không thể làm say hồn. Cho nên tâm hồn tại hạ lúc nào cũng tỉnh.
Kim Tử Yến thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-hoa-kiem-khach/141122/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.