Ta âm thầm thu lại những bức họa của các tiểu thư khuê các đang được xem xét làm mối.
Lúc này nếu còn nói chuyện hôn sự với nó, chẳng khác nào xát muối lên vết thương.
Chỉ đành gửi gắm tất cả vào thời gian, mong rằng thời gian sẽ dần làm phai nhạt nỗi tiếc nuối ấy.
Chỉ là ta không ngờ, vị Bắc An quận chúa kia lại quá mức thẳng thắn.
Nàng trực tiếp tìm đến phủ Quốc công, đứng trước cổng lớn mà gọi vang:
“Lương Tịnh Du! Ngươi ra đây cho ta! Trốn mãi trong phủ làm con rùa rút đầu thì có bản lĩnh gì!”
Khi ấy, ta đang cùng Tịnh Du trò chuyện trong hoa sảnh.
Nó vừa nghe thấy, thân mình cứng đờ, cuối cùng vẫn không đứng dậy.
“Mẫu thân… phiền người ra gặp nàng một chuyến. Chỉ cần nói — con không có ở đây.”
Nhìn vẻ mặt nó rõ ràng đang giằng co và nhẫn nhịn.
Trong lòng ta hiểu rõ — đứa trẻ này đang dốc hết sức để kìm nén bản thân.
Ta khẽ thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.
“Mời quận chúa vào phủ, đừng làm ồn trước cửa phủ Quốc công.”
Không bao lâu, quận chúa Bắc An mặc một thân nam trang gọn gàng đã được mời vào.
Mày mắt nàng xinh đẹp sắc sảo, mang theo một luồng khí thế sống động khác hẳn với các tiểu thư khuê môn bình thường.
Vừa thấy ta, nàng liền chắp tay hành lễ đơn giản, rồi mở miệng thẳng thắn:
“Phu nhân, Lương Tịnh Du đâu? Vì sao hắn tránh mặt ta không chịu gặp?”
Ta mời nàng ngồi, sai nha hoàn dâng trà, lúc này mới ung dung lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tro-thanh-ke-mau-cua-on-linh/5004154/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.