Mỗi đêm đều ôm chặt nàng vào lòng, dịu giọng vỗ về:
“Đừng sợ, qua rồi, mẫu thân ở đây.”
Nàng co người trong vòng tay ta, như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
“Mẫu thân, con thật sự biết lỗi rồi… Về sau chuyện gì con cũng nghe người…”
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu giọng đáp:
“Được, đều nghe mẫu thân cả. Nguyệt Nghi của ta sau chuyện này đã lớn rồi, hiểu chuyện rồi.”
“Chuyện cũ cứ để nó qua đi, từ nay về sau, chúng ta chỉ nhìn về phía trước.”
Thấy tâm trạng nàng đã dần ổn định, ta bèn cùng Lương Hành bàn bạc:
“Việc này đến đây là khép lại. Hôn sự của Nguyệt Nghi cũng không cần vội. Cứ để con bé tĩnh dưỡng thêm một thời gian, đợi mọi việc nguôi ngoai rồi tính.”
“Ngược lại, hôn sự của Tịnh Du — nên đưa lên nghị sự rồi.”
Lúc ấy, Lương Hành đang phê duyệt công văn, nghe vậy, ngòi bút liền khựng lại.
“Hôn sự?”
Ta mỉm cười, giọng mang theo vài phần giễu cợt:
“Chàng đường đường là phụ thân nó, vậy mà đến việc con trai có người trong lòng cũng không hay biết.”
Hắn đặt bút xuống:
“Khi nào? Là tiểu thư nhà ai?”
Ta khẽ bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Dạo dạo trước ở nha môn, Tịnh Du nhà ta gặp được Bắc An quận chúa cải nam trang, nàng tới tra cứu hồ sơ vụ án.”
“Cả hai vì tranh một quyển ghi chép án cũ mà cãi nhau ngay giữa công đường, lời qua tiếng lại, không ai nhường ai.”
“Cãi đến gay gắt, vậy mà mặt mũi cả hai đều đỏ ửng. Tính tình Tịnh Du chàng cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tro-thanh-ke-mau-cua-on-linh/5004153/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.