Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Linh một mình lang thang trên đường. Hôm nay Winn đã trở về, công việc ở cửa hàng tất thảy đều có anh lo liệu. Cô đã nhắn tin cho anh từ sáng, nói hôm nay phải đi bệnh viện tái khám. Winn cũng biết khá rõ vấn đề của cô, lại biết cô chính là ánh mặt trời của ai đó nên cũng không lấy làm khó chịu gì cả.
Thẩm Linh bắt xe buýt, cô muốn dạo một vòng quanh thành phố nhỏ nhắn xinh đẹp này. Ngồi trên xe, cô cắm tai nghe vào rồi bật nhạc lên.
Lời bài hát du dương êm ái, đôi mắt đượm buồn của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật xung quanh đang lùi dần về phía sau. Trong lòng trống rỗng, tâm trạng không vui vẻ, cô thậm chí còn không tìm được lí do tại sao lại buồn. Lúc trước chỉ có một mình cô cùng Tiểu Ngôn và Tiểu Lộ nương tựa nhau mà sống. Bây giờ Mạc Thanh Phong cũng đã ở bên cạnh che chở, bảo vệ cô, vậy thì tại sao cô vẫn không thể cười.
Tận sâu bên trong tâm hồn của mỗi người chúng ta luôn có một khoảng trống. Một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy được, đó gọi là cô đơn. Đôi khi một mình cũng chưa hẳn là chuyện xấu, ít nhất là khi ở một mình, chúng ta có thể sống với con người thật của mình mà không cần phải đeo lên một chiếc mặt nạ nào khác. Thẩm Linh cô cũng không ngoại lệ.
Ai rồi cũng sẽ khác...
____________
Bầu trời rất nhanh đã chuyển sang chiều tà, những tia nắng cũng bắt đầu thôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cu-cua-tong-tai-ba-dao/871223/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.