Chương trước
Chương sau
Nhìn Sở Mộ Thanh lạ lẫm không kiên nhẫn như vậy, Quý Thư Mặc vốn muốn kể khổ với người trong lòng của mình, hô hấp bỗng nhiên bị kiềm hãm. Một lúc sau, hắn mới lấy hơi hỏi: “Ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ hi vọng nàng động vào ta?”
Sở Mộ Thanh vẫn luôn suy nghĩ xem đối phó với Tiêu gia thế nào, nên không phát hiện ra Quý Thư Mặc thất vọng và mất mác. Nàng ta nghiêm túc phân tích, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bây giờ, Tiêu Vãn nhiệt tình như lửa với Tạ Sơ Thần, cưng chiều hết mực, chắc chắc Tạ Sơ Thần cực kì biết cách dỗ cho Tiêu Vãn vui vẻ, công phu trên giường chắc cũng không tồi, mới khiến Tiêu Vãn suốt ngày lưu luyến ở Mai viên.”
Khuyên nhủ Quý Thư Mặc gả vào Tiêu phủ, mục đích chính là giữ chặt tâm Tiêu Vãn. Dòng chính Tiêu gia chỉ có một mình kẻ vô dụng Tiêu Vãn, một khi khống chế Tiêu Vãn ngu xuẩn này chính là khống chế cả Tiêu gia. Tiêu Ngọc Dung yêu nữ nhi như mạng, Tiêu Vãn lại là nữ nhi chính quân bà ta yêu nhất, đồng nghĩa đó chính là nhược điểm duy nhất của Tiêu Ngọc Dung.
Sau khi Tiêu Bình qua đời, Tiêu gia không còn huy hoàng như năm đó. Trưởng nữ dòng chính duy nhất lại là kẻ vô dụng, mà kẻ vô dụng này lại yêu thầm Quý Thư Mặc ba năm, đã vì hắn mà làm bao nhiêu việc ngu xuẩn, quả thực là quân cờ có thể lợi dụng!
Mà lúc này, đừng nói hủy diệt Tiêu gia, đánh đổ Sở Thi Ngọc, Quý Thư Mặc đến lòng Tiêu Vãn cũng không giữ được! Điều này bảo nàng ta thực hiện kế hoạch tiếp theo thế nào!
Trong lòng thầm hận Quý Thư Mặc không dùng được, Sở Mộ Thanh lại làm vẻ quan tâm, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nữ nhân thôi mà, đều thích dỗ dành. Mặc dù Tiêu Vãn đã thích ngươi ba năm, nhưng dần dà, thái độ lạnh nhạt của ngươi làm cho nàng mất đi kiên nhẫn, rất dễ để cho những kẻ khác nhân cơ hội chui vào kẽ hở. Gần đây, ngươi chủ động với Tiêu Vãn chút, ôn nhu một chút, nàng ta nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý với ngươi…”
“Mà Tiêu Vãn dù chưa tiến quân, nhưng Mẫu hoàng bí mật đem trọng trách tấn công Nam Cương giao cho Tiêu Ngọc Dung, nghe nói có liên quan tới chuyện Tiêu Vãn thi đình. Nếu Tiêu Vãn thật sự thích ngươi, nhất định sẽ không giữ bí mật nào với người cả. Nếu ngươi biết được tin gì, nhất định phải nói cho ta biết.”
Thấy Quý Thư Mặc cúi mắt xuống, không nói một lời, Sở Mộ Thanh nhẹ nhàng đặt tay ở eo hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Thư Mặc, vì nghiệp lớn của chúng ta, ngươi cứ nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa… Đoạt Tiêu Vãn từ trong tay Tạ Sơ Thần lại, giành lấy tín nhiệm của Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công. Một khi nắm giữ được quyền hành của Tiêu gia, là chúng ta đã thành công được bước đầu tiên…”
Quý Thư Mặc nâng mắt lên, cánh môi nhẹ nhàng khẽ động. Cuối cùng, hắn một câu cũng không nói ra miệng.
Ánh mắt Sở Mộ Thanh lại đảo qua, lạnh lùng nhìn thiếu niên áo lam đang chào hỏi khách khứa tới Tạ Ký y phô. Vốn tưởng rằng Tạ Ký y phô đã bị mình chèn ép, chắc chắn sẽ không trở mình được. Không nghĩ tới, Mẫu hoàng lại nhìn trúng bộ trực cư trên người Tiêu Vãn.
Tất cả cung trang trong hoàng cung đều là một tay Cẩm Tú y các ôm đồm, nếu thật là để cho Tạ Ký y phô làm một bộ thường phục, thì chính là một kích trí mạng với Cẩm Tú y các của nàng!
Nhất định là trong lúc này, nhanh chóng giải quyết sạch Tạ Ký y phô!
Nghĩ như vậy, Sở Mộ Thanh rời khỏi nhã các, khẽ giọng dặn dò với hai nữ tử canh giữ ở cửa: “Đi bắt mấy con chuột, thừa dịp đêm tối không có người nào bỏ vào trong kho hàng của Tạ Ký y phô.”
Cả ngày nay, Tạ Ký y phô buôn bán rộn ràng đầy cả sảnh đường, toàn bộ trực cư đều bán hết sạch, đến ngay cả khúc cư đã qua bao năm cũng bán được hơn mười bộ.
Khi chưởng quầy Ninh Thu tính sổ sách, cười không khép được miệng, còn muốn thuê thêm mấy người làm.
Tạ Sơ Thần thân là thiếu đông gia, thấy cửa hàng của mẫu thân cải tử hồi sinh một lần nữa, quả thực vui mừng tới hôn mê. Sau khi Ninh Thu kiểm kê xong xuôi, hắn lập tức đem một phần lợi nhuận của hôm nay thưởng cho mấy tiểu nhị. Ninh Thu cùng hai thợ may là mười lượng bạc, những người còn lại đều năm lượng.
Khi Lý Duệ làm chưởng quầy, vẫn luôn đàn áp đám tiểu nhị, bản thân lại độc chiếm tiền lãi. Nhưng Tạ Sơ Thần lại phát một túi hồng bao lớn cho mọi người trong ngày đầu tiên bán hàng, quả thực làm cho mọi người cảm động phát khóc, cảm thấy vất vả mấy ngày nay không uổng phí.
Sau ngày khánh thành, Tiêu Vãn cao giọng nói: “Các vị, hôm nay trực cư bán đắt hàng đều nhờ mọi người vất vả mà có được, cảm tạ mọi người trước nay không vứt bỏ Tạ Ký, cảm tạ mọi người truyền thừa nguyện vọng của nhạc mẫu. Sau này, Tạ Ký y phô nhất định sẽ mở rất nhiều rất nhiều cửa hàng nhỏ, ở mỗi chỗ của Đông Ngụy đều có biển hiệu Tạ Ký, nối tiếp huy hoàng hai mươi năm trước! Cho nên mọi người phải cố gắng không ngừng, tranh thủ đem trực cư trở thành phục sức lưu hành kinh thành!”
Lời cổ động này, làm mọi người cảm động và hào hứng lên, không khỏi cùng nhau hô lên: “Đại tiểu thư nói phải! Tạ Ký y phô nhất định sẽ huy hoàng lần nữa!”
Tuy sớm biết trực cư sẽ được mọi người yêu thích, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm qua, Tiêu Vãn nhìn cửa tiệm bị “Cướp sạch không còn gì”, nhiệt huyết cả người sôi trào, nhất là nghĩ đến mặt thiếu niên ở trước mặt nàng động tý là đỏ mặt, giờ lại miệng lưỡi lưu loát đẩy mạnh tiêu thụ trực cư, bộ dạng nhanh mồm nhanh miệng khiến nàng nhìn trân trối, càng khiến cho nàng ý thức được mình nhặt được một miếng ngọc đẹp rồi.
Tạ Sơ Thần vốn là thiếu niên như châu như ngọc, chẳng qua kiếp trước mọi người lấy tiêu chuẩn là cầm kì thư họa, mà hắn ở Tiêu phủ bị hành hạ đủ thứ, dẫn đến ngày càng yếu ớt, tiều tụy nhìn không ra dáng người, căn bản không có cơ hội thể hiện sở trường, thậm chí còn bị Quý Thư Mặc cướp mất hào quang.
Bây giờ, viên minh châu long đong rơi xuống vũng bùn, là tới lúc tỏa sáng thật rõ!
"Thê chủ, đây là lợi nhuận hôm nay." Nhìn Tạ Sơ đưa tới tập ngân phiếu thật dày, Tiêu Vãn âm thầm cười nhẹ, trên mặt lại cố ý nổi giận phụng phịu: "Xa lạ với ta như vậy sao, đưa tiền hồng bao cho ta sao?"
"Không, không phải... Tiền hồng bao." Tạ Sơ Thần vội vàng giải thích, "Lần này Tạ Kí y phô có thể buôn bán náo nhiệt, tất cả đều là công lao của Thê chủ, Sơ Thần không dám độc chiếm. Cho nên..."
Thấy bộ dáng Tạ Sơ Thần vẻ mặt ngoan ngoãn nộp lên toàn bộ tiền thu về, Tiêu Vãn không nhịn được lại nghĩ tới kiếp trước hắn trả giá toàn bộ vì nàng, vứt bỏ toàn bộ, không khỏi sờ sờ đầu của hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Làm chính phu của ta, tài chính quyền hành của ta vốn là để ngươi chưởng quản, sao ngươi còn đem tiền bạc cho ta."
Nói xong, nhìn thấy Tạ Sơ Thần khẽ chớp đôi mắt, vẫn có chút hốt hoảng không biết làm sao, Tiêu Vãn khẽ nở nụ cười, vụng trộm sờ sờ eo nhỏ nhắn của hắn, ghé vào lỗ tai hắn mờ ám nói: "Nếu phải báo đáp, buổi tối có thể báo đáp Thê chủ..."
Trước mặt mọi người lại bị Tiêu Vãn lén trêu chọc, còn bị mọi người liếc qua liếc lại, mặt Tạ Sơ Thần đỏ như tôm bị nấu chín.
Coi như Tiêu Vãn cho rằng Tạ Sơ Thần da mặt mỏng, vừa muốn nổi giận lại không phản ứng lại mình, đã thấy hắn đỏ mặt, tiến sát gần mình, nhỏ giọng ưỡn ẹo nói: "Sơ Thần biết rõ."
Nói xong, vẻ mặt hắn hồn nhiên lại chờ mong nhìn Tiêu Vãn, gương mặt đỏ bừng kia, đôi môi đỏ mọng, không có lúc nào là không lộ vẻ quyến rũ, chỉ là câu nói tiếp theo của hắn, làm cho Tiêu Vãn thiếu chút ngã xuống.
"Chỉ là, hiện tại thân thể Sơ Thần không tiện, buổi tối Thê chủ cũng không được thô bạo quá đâu..."
Giờ khắc này, đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tiêu Vãn da mặt dày nhất thời xấu hổ.
Canh ba giờ tuất, mọi người thu thập dọn sạch cửa hàng xong, Tạ Kí y phô chính thức đóng cửa.
Tạ Sơ Thần dụi mắt, theo Tiêu Vãn lên xe ngựa. Một ngày mệt nhọc làm hắn cả người mỏi mệt, vừa mới lên xe ngựa, đôi mắt long lanh hơi động nước. Tiêu Vãn thấy, không khỏi mềm lòng, không khỏi lệnh cho Họa Hạ thả chậm xe ngựa, để Tạ Sơ Thần gối lên trên người nàng, ngủ một giấc.
Nhưng vừa mới khởi hành không lâu, Tiêu Vãn bỗng nhiên nhớ ra, ngoại bào của Tạ Sơ Thần vẫn còn để ở Tạ Kí y phô. Đêm tối gió mát, lỡ cảm lạnh thì không tốt. Nghĩ như vậy, nàng vội vã lệnh Họa Hạ điều khiển xe ngựa vòng về cửa hàng.
Chỉ chốc lát, sắc mặt Họa Hạ xanh mét đi ra, trầm giọng nói: "Tiểu thư, trong kho hàng có mấy chục con chuột. May mắn phát hiện sớm, vải dệt cũng chưa bị cắn hỏng, chỉ là bẩn một chút."
Trước khi đi, bọn họ đã kiểm tra qua kho hàng, khi đó trong kho hàng còn chưa có con chuột. Nhưng ngay sau một nén nhang bọn hắn rời khỏi, lại chui ra mấy chục con chuột, có thể thấy đây là dự mưu hãm hại có chuẩn bị trước.
Nếu là sáng mai, bọn họ mới phát hiện trong khi hàng có đầy chuột, một đêm này vải dệt bị cắn hư hỏng không nói, đến khách hàng cũng sẽ bị một đám chuột bỏ chạy khỏi mà dọa sợ tới mức bỏ chạy khỏi cửa hàng, đối với trực cư bọn họ còn chưa đứng vững mà nói, quả thực là có tính đả kích rất mạnh.
Lườm Cẩm Tú y các phía đối diện đã đóng cửa một cái, giọng Tiêu Vãn lạnh như băng, đầy sát khí mở miệng: "Đem mấy con chuột này vứt vào Cẩm Tú y các, sau lại cho họ thêm chút lễ vật."
"Còn ngày mai, nếu bọn hắn tới làm loạn..."
"Làm loạn?" Tiêu Vãn cười lạnh nói, "Liền chờ bọn họ tới cửa làm loạn! Sở Mộ Thanh muốn chặt đứt đường tài lộ của Tạ Kí y phô, ta liền phá hỏng Cẩm Tú y các của nàng ta!"
Nàng lạnh lùng nói xong, thấy Tạ Sơ Thần ở trong lòng bất an rụt rụt thân thể, không khỏi đem áo khoác che ở trên người hắn, vẻ mặt lạnh lùng lập tức mềm mại xuống.
"Vân Yên, chuyện trước đó ta phân phó cho ngươi, đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
"Toàn bộ dựa theo tiểu thư phân phó, đã chuẩn bị xong xuôi." Vân Yên dừng một chút, thấp giọng hỏi, "Tiểu thư chuẩn bị ra tay lúc nào, khiến Quý Như Vân mắc câu?"
Quý Như Vân, Nhị tỷ Quý Thư Mặc, hiện giờ, đang xử lý hai gian cửa hàng Tiêu Vãn từng tặng, tiệm gạo và tiệm vải. Cửa hàng mở ở trong con phố sầm uất, ba năm nay buôn bán náo nhiệt, lời không ít vàng bạc.
Dừng ở trên người Tạ Sơ Thần ngủ an nhiên, Tiêu Vãn vươn tay, vỗ nhè nhẹ mặt hắn.
Một lúc sau, miệng nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Bảy ngày sau, liền ra tay."
Giờ mão sáng sớm hôm sau, ba người nhất giáp năm nay do Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc dẫn đầu, tiến cung triệu kiến đương kim Nữ hoàng. Tiêu Vãn là tân khoa Trạng Nguyên, đứng đầu, phía sau nàng theo thứ tự là thám hoa và bảng nhãn. Lần thi này, kiếp trước Lý Nhược Hoa vốn là bảng nhãn, kiếp này vốn là nhị giáp bị loại bỏ thứ tự. Cho nên ngoại trừ thứ tự sau nhất giáp thay đổi mất một người, còn lại đều không khác với kiếp trước mấy.
"Tuyên cống sĩ nhất giáp tiến vào điện."
"Vi thần kiến tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Kiếp trước, Tiêu Vãn vốn là làm quan thất phẩm cũng chưa từng lên triều, lần này lần đầu bước vào Vị Ương Cung, đối mặt rất nhiều quan viên, trong lòng nổi lên khẩn trương không nhỏ. Nhưng khẩn trương thì khẩn trương, nên có lễ nghi cung đình, Tiêu Vãn trầm ổn đoan chính, làm cho người ta không tìm ra một chỗ sai nào.
Sở Thiên Duyệt ngồi ở trên ngự tọa, mỉm cười mở miệng: "Ba vị ái khanh nhất giáp năm nay, Trẫm đều rất thưởng thức. Trần thám hoa và Yến bảng nhãn ăn nói hơn người, dưới ngòi bút sinh hoa, Trẫm quyết định phong làm tu soạn Hàn Lâm viện lục phẩm, tiếp theo là chức biên tu Hàn Lâm viện."
Sở Thiên Duyệt vừa dứt lời, chúng thần rộ lên.
Dựa theo lệ thường khoa cử Đông Nguỵ, ba cống sĩ nhất giáp được công bố xong là có thể lập tức phong chức quan, Trạng Nguyên phong làm tu soạn lục phẩm Hàn Lâm viện, bảng nhãn và thám hoa phong làm biên tu Hàn Lâm viện. Còn nhị giáp, tam giáp vẫn phải tham gia cuộc thi triều đình tổ chức, người đủ tư cách sẽ làm thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, chủ sự lục bộ, trung thư nội các, tiến sĩ Quốc Tử Giám, tri châu, tri huyện.
Nhưng lần này, bảng nhãn lại được phong làm tu soạn Hàn Lâm viện lục phẩm, vậy Tiêu Vãn thân là Trạng Nguyên không phải là nhận chức quan lục phẩm sao? Chẳng lẽ Nữ hoàng bệ hạ cuối cùng đã phát hiện, biết năng lực của Tiêu Vãn không tốt rồi sao?
"Tân khoa Trạng Nguyên năm nay Tiêu Vãn, Trẫm cho rằng giải thích về việc trị thủy rất độc đáo, quyết định đặc biệt phong chức Công Bộ Thị Lang tứ phẩm." Sở Thiên Duyệt nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Vãn.
Khóe miệng bà cong lên, khẽ lắng nghe lời thảo luận trên triều đình cất lời: "Vị trí Công Bộ Thị Lang để trống hơn nửa năm rồi, Trẫm vẫn chưa chọn được người thích hợp gánh chịu trọng trách này. Nhưng lần thi cử này, Trẫm bị bài thi của Tiêu Vãn làm cho cực kì kinh ngạc, nàng đã có phân tích vô cùng kinh người về công trình thủy lợi. Trẫm cho rằng vị trí Công Bộ Thị Lang rất hợp với Tiêu Vãn, chư vị ái khanh bàn luận xôn xao lớn như vậy, là có ý kiến với quyết định của Trẫm?"
Nữ hoàng tán dương Tiêu Vãn, chúng thần nào dám có ý kiến gì. Dù sao bài thi trong thi hội của Tiêu Vãn quả thật khiến người ta kinh diễm, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Công bộ có lẽ thật có thể thể hiện sở trưởng. Chỉ là, lập tức liền đề bạt Tiêu Vãn làm Công Bộ Thị Lang tứ phẩm, đây cũng là quá nhanh rồi...
Trái lại trong lòng Tiêu Vãn khổ sở nghĩ: Tưởng rằng có thể làm chức quan liên quan tới Binh bộ, kéo lại cho chức vụ kiếp trước, ai ngờ hoàn toàn bị dính vào chức công bộ mệt chết người không giữ nổi mạng! Lại còn nhảy lên trở thành Công Bộ Thị Lang tứ phẩm!
Trời biết nàng với cái gọi là công trình thủy lợi là dốt đặc cán mai mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.