“Thê chủ, ba năm trước là ngươi đã cứu ta.” Tạ Sơ Thần nâng mắt lên, ánh mắt nhìn Tiêu Vãn rực rỡ như ánh sao, mà lại vì nhớ lại chuyện cũ, có chút rưng rưng, “Năm đó, nếu như ta không gặp được Thê chủ, có lẽ bây giờ ta đã chết…”
"Ba năm trước mẫu thân qua đời, phụ thân cực kỳ bi thương, những thân thích a dua nịnh hót nhà ta, một đám như sài lang hổ mong muốn chia cắt di sản mẫu thân. Quý phủ đã từng tân khách cả sảnh đường, cách mấy ngày đều có người cầu hôn ta, ai cũng khen ta thiện lương hồn nhiên, ai cưới ta là có phúc khí. Nhưng mẫu thân tạ thế, toàn bộ đều lật mặt, cười nhạo ta diện mạo vô cùng xấu, điêu ngoa tùy hứng, căn bản không có một người nữ tử nhẫn chịu được tính cách ta xảo quyệt bá đạo. Trong nháy mắt đó, ta mới phát hiện, trên đời này ngườirất tốt với ta, ngoại trừ mẫu thân và phụ thân, căn bản không còn ai là thật tâm. Mà phụ thân cũng vì mẫu thân đột nhiên qua đời, nổi giận với ta... Làm cho ta trong nháy mắt cảm thấy trời đất sụp đổ..."
"Ngày ấy, sau khi phụ thân nổi giận, ta nhất thời khó chịu liền ra chiêu bỏ nhà ra đi, muốn ra cửa giải sầu. Nhưng ở trong kinh thành đi tới vài vòng mới biết, hóa ra thanh danh của ta lại như vậy, còn bị tất cả mọi người chán ghét..." Nghĩ đến tiếng cười trào phúng đầu đường cuối ngõ, Tạ Sơ Thần cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói, "Những nữ tử kia bắt ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-sung-the/1113488/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.