Trúc Lan ra hiệu cho hai đứa con trai trông chừng chồng, còn mình thì theo đại phu ra ngoài. Nàng ngồi trên ghế nhìn đại phu viết toa thuốc, lại nghĩ về bản thân. Do cơ thể này của nàng sinh con liên tục nên sức khỏe giảm sút, nếu không thì nàng đã không xuyên đến đây. Chờ đại phu viết xong, nàng lên tiếng: "Đại phu, ông cũng xem giúp ta với. Người ta cứ bủn rủn, hay đau thắt lưng, đổ mồ hôi trộm, chẳng có tí sức lực nào."
Trúc Lan không nói dối, sáng nay nàng đã cảm giác được rồi, nếu không thì nàng đã đỡ được chồng dậy theo như trong trí nhớ chứ nào cần con trai giúp đỡ.
Đại phu vuốt râu: "Đưa tay đây."
Trúc Lan càng bồn chồn hơn, sợ mình có bệnh gì. Nàng mới nghĩ thấu đáo, chấp nhận thân phận này, đừng rước thêm cái thân bệnh tật nữa, nếu không thì lỗ chết mất!
Đại phu buông tay ra: "Cơ thể bị suy dinh dưỡng nặng, làm việc lao lực, may mà cơ địa cô vốn khóe mạnh nhưng vẫn phải từ từ bồi bổ nguyên khí mới được. Có điều phải dưỡng bệnh một thời gian khá lâu, giá khá cao, cô có muốn ta kê đơn không?"
Trúc Lan nhìn bộ đồ vải sẫm màu trên người, đây là bộ đồ làm việc tại nhà, do đi vội quá nên nàng không thay bộ khác ổn hơn, đúng là trông nàng không giống người khá giả thật. Ở nông thôn cổ đại, không có mấy người chịu uống thuốc an dưỡng đầy đủ, nhất là những người lớn tuổi.
Nhưng nhớ lại ký ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-nhan-cao-menh-cua-me-chong-nha-nong/2561082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.