Doanh trại Sa quốc đang đóng tại bên ngoài làn ranh cấm địa. Ở đây quân lính đang rất bận rộn. Họ bây giờ đang phải di chuyển hàng tấn khí độc để chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo của mình. Mọi hành động phải cẩn thận từng li, từng tí, nếu không may làm hư hỏng để khí độc rò rỉ ra ngoài thì người lãnh hậu quả chính là bọn họ. Một đợt vận chuyển, tại một lần bất cẩn, một người lính đã thả bình đựng khí độc xuống quá mạnh và cái kết thật là thê thảm. Bình chứa do va đập mạnh nên đã vỡ ra, khí độc lan tràn ra không khí bên ngoài với tốc độ cực nhanh. Người lính bất kia đã chẳng thể kịp bỏ chạy nên đã hít phải khí độc vào người. Hít một cái nhẹ, người lính liền trở nên vô lực mà ngã trên mặt đất. "Cứu!" Cố vươn tay ra, người lính cầu cứu mọi người xung quanh. Những người lính ở quanh thấy khí độc đã tràn ra ngoài thì liền nhanh chân bỏ chạy, làm gì có ai có thời gian để mà đi cứu người. Không biết sau bao lâu, đợi đến khi khí độc đã hoàn toàn tan biến, lúc này mọi người mới dám lại tới gần. Khi họ đến thì người lính bất cẩn đó đã chẳng còn mạng để mà cứu. Cả người đầy các vết lở loét, mắt, tai, miệng đều tràn huyết ra ngoài, tình trạng chết vô cùng bi thảm. Càng thảm hơn là những người lính quanh chỗ rò khí khi nãy, dù họ đã nhanh chân chạy đi thế nhưng họ đã hít phải một ít khí độc Da xuất hiện vết lở loét, cả cơ thể đều bắt đầu sốt lên, các cơn cơ giật lâu lâu lại diễn ra một lần. Vô pháp cứu chữa. Không ai có thể chữa trị nổi cho bọn họ, người dính phải khí độc loại này chỉ có thể chờ chết. Và thế là cái chết nhân đạo đã được áp dụng, 45 người lính cứ thế mà ra đi một cách vô nghĩa. Chứng kiến thảm trạng do khí độc gây ra, người chỉ huy ở đây liền tập hợp người của mình lại rồi dặn dò họ phải cẩn thận trong việc vận chuyển. — QUẢNG CÁO — Sau một hồi dặn dò kĩ lưỡng, người chỉ huy cho mọi người giải tán còn mình thì đi tìm tướng quân để nói chuyện. Với tư cách là một ma pháp kiếm sĩ đầy lòng tự hào và kiêu hãnh, người chỉ huy phản đối việc sử dụng khí độc trong chiến tranh. Sử dụng khí độc để giành lấy chiến thắng không chỉ làm mất đi lòng kiêu hãnh của một chiến binh, mà nó còn là một hành động vô nhân đạo. Tướng quân ngồi ở trên ghế của mình mà chịu khó lắng nghe hết những lời cầu nhầu từ người chỉ huy. Đợi đến khi người chỉ huy nói xong, tướng quân mới từ từ đứng lên mà nói:"Chiến tranh vốn đã là không có nhân đạo rồi, chỉ có người của Lâm quốc chết, hoặc là người của ta chết mà thôi, cậu nên lo làm tốt nhiệm vụ của mình là được!"
"Nhưng... Rầm..." Người chỉ huy muốn nói thêm gì đó nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng sụp đổ khiến người chỉ huy phải dừng lại. Chạy ra bên ngoài, người chỉ huy liền thấy ở gần chỗ nhà kho chứa khí độc đã bốc lên một làn khói đỏ. Sau khi tra rõ sự tình, người chỉ huy biết được tiếng vang khi nãy là do quân của Lâm quốc đã lén lút tấn công qua. Bọn họ đã biết được kế hoạch việc dùng khí độc ở bên này, nên họ muốn âm thầm đột kích để phá hủy các bình chứa. May mắn lực lượng bảo vệ quanh khu bình chứa khí độc rất mạnh nên mới có thể ngăn được âm mưu của kẻ địch. Người chỉ huy đem mọi chuyện nói lại cho tướng quân. Tướng quân nghe xong thì hơi trầm mặt, sau đó đem bản đồ ra mà chỉ chỏ vào trong đó:" Chia nhỏ bình chứa khí độc qua những vị trí này, đồng thời tăng cường thêm lực lượng tuần tra, chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa thôi là gió nam sẽ thổi qua!" "Vâng!" Người chỉ huy dù không muốn nhưng hắn biết chiến trường là một nơi khóc liệt, đồng thời cũng là một nơi mà không ai được phép làm trái quân kỉ. Kế hoạch âm thầm lẻn vào phá vỡ bình chứa khí độc của bên Lâm quốc đã thất bại. Bây giờ bên Sa quốc đã có phòng bị, nên tiếp tục lẻn vào để tấn công đã không còn hiệu quả. Không thể phá hủy những bình chứa khí độc kia, thì thứ chờ đón quân Lâm quốc chỉ còn là con đường chết. — QUẢNG CÁO — Quân đội Lâm quốc bây giờ phải đối mặt giữa hai lựa chọn. Từ bỏ làn ranh cấm địa để giữ lấy mạng hoặc là hy sinh một các vô ích ở đây. Bình thường thì chẳng có ai sẽ lựa chọn chết một cách vô ích cả, nhưng quân đội là phải phục tùng theo mệnh lệnh. Không có lệnh rút quân thì không ai được phép rời đi. Bên trong lều trại, với khuôn mặt bơ phờ, viên tư lệnh lướt mắt đọc đi, đọc lại tờ giấy ghi chỉ thị từ bên hội đồng Lâm gia đã gửi đến. Làn ranh cấm địa có vị trí chiến lược rất trọng yếu, nên ông ấy không dám tự ý điều quân rời đi. May mắn gió nam còn chưa thổi qua nên viên tư lệnh mới có thời gian để chuẩn bị. Trước tiên là tập hợp một nhóm nhỏ người cảm tử xâm nhập vào bên trong doanh trại địch để phá hủy các bình đựng khí độc. Đồng thời gửi người cấp tốc chạy về kinh đô để xin chỉ lệnh. Kế hoạch phá bình chứa khả năng thành công quá mong manh, mà kết quả cũng giống như những gì viên tư lệnh đã liệu trước.
Không có một chút kì tích nào xuất hiện, làn khói đỏ ám chỉ thất bại đã bốc lên từ phía doanh trại của địch. Kế hoạch không thành công, viên tư lệnh chỉ có thể chờ lấy lệnh rút lui từ phía hội đồng, hoặc ít ra họ có thể cho hắn biết được quân viện trợ khi nào sẽ tới nơi. Nhưng trớ trêu thay thứ gì cũng đều không có, bên trong chỉ thị chỉ bảo ông ấy dùng tất cả lực lượng để cố thủ. Xem đi, xem lại chỉ thị của hội đồng, viên tư lệnh liền điên dại mà cười lên:"Một đời oanh liệt, cuối cùng ta lại phải phải chết ở đây, đúng là một lũ tiểu nhân hèn hạ mà!" Cười rồi lại khóc, viên tư lệnh điên điên dại dại rời khỏi lều trại của mình mà chuẩn bị cho một hồi quyết chiến. Bên ngoài kinh đô, hiện tại đang tập kết hơn một ngàn kỵ binh. Họ là kỵ binh, binh đoàn số 13, Phục Hưng đoàn. Họ hiện tại cũng chính là lực lượng viện trợ được gửi tới làn ranh cấm địa. — QUẢNG CÁO — Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, Yến Thu cũng đã chuẩn bị cho mọi người di chuyển, nhưng bên hội đồng Lâm gia lại ngăn không cho họ đi. Không hiểu là vì lý do gì, nhưng bên hội đồng liên tục dùng nhiều lý do khá nhau kéo dài thời gian không cho họ xuất phát. Lòng nóng như lửa đốt, Yến Thu đã đến gặp Lâm Quân Uyển để xin lệnh di chuyển. Nhưng khi gặp được mặt của nữ vương mới lên ngôi này, thì Yến Thu liền biết mình đã đi một chuyến vô ích. Bơ phờ không màng sự đời, nữ vương căn bản là không quan tâm đến chiến sự đang diễn ra. Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ còn nước đi gặp người có quyền lực lớn nhất trong Lâm gia hiện tại, Lâm Phùng Nguyên. Đi tới biệt thự của Lâm Phùng Nguyên, Yến Thu phải chờ đến gần nửa ngày mới có thể đi vào. Vào được biệt thự, Yến Thu lại nhìn thấy Lâm Phùng Nguyên đang ngồi trên bàn ăn trưa. Bên ngoài kia người không có ăn, còn ở đây thì lại là một bàn đầy thức ăn sang trọng. "Tại sao không cho chúng tôi đi qua viện trợ binh lực tại làn ranh cấm địa!" Không một chút vòng vo, Yến Thu thấy người liền trực tiếp hỏi lý do. "Yến đoàn trưởng không cần lo lắng, trước ngồi xuống ăn trưa cùng ta đi!" Lâm Phùng Nguyên từ tốn mời Yến Thu ngồi xuống. Nhưng Yến Thu vẫn một mực đứng đó không có định sẽ ngồi. "Làn ranh cấm địa không phải đã có mấy ngàn học sinh bên kia viện trợ rồi sao, không có gì phải gấp gáp cả!"Lâm Phùng Nguyên thấy Yến Thu không ngồi xuống thì có phần tức giận nói. "Ta nghe nói Sa quốc bên đó đang định dùng khí độc để tấn công, có phải không?" Chính vì kẻ địch đang muốn dùng khí độc nên Yến Thu mới như thế nóng lòng. Tấn công bình thường quân đội còn có cơ hội để chống lại, nhưng dùng khí độc thì họ sẽ chẳng có cơ hội nào cả. "Tư lệnh Bùi Thanh đó nói quá lên mà thôi, khí độc nào dễ dùng như vậy chứ." Lâm Phùng Nguyên lên tiếng khinh thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]