Người tính chẳng bằng trời tính, đau thương mất mát chẳng bao giờ phai nhào.
Đi từ kinh đô trở về Man gia, tôi đây luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Quân Uyển.
Từ một người cố chấp ngang bướng, giờ đây cô ta lại chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Sau khi vào trong cung điện tôi đã sắp xếp chỗ ở cho Đỗ Tuyết Mai, rồi một mình đi tới chỗ nữ vương mới lên ngôi Lâm Quân Uyển.
Tôi muốn bổ nhiệm Tuyết Mai lên làm phó đoàn, đưa Yến Thu lên làm đoàn trưởng, còn mình thì rút về làm một dân thường.
Ở trong ngôi làng kia tôi đã gỡ mặt nạ xuống trước mặt vị hôn thê của mình.
Nhưng lạ thay vị hôn thê của tôi lại không ngạc nhiên hay giận dữ mà cô ấy đã ôm chằm lấy tôi.
Với đôi mắt ngấn nước, cô ấy đã hỏi tôi:"Hãy từ bỏ tất cả mà cùng tớ du ngoạn khắp thế giới này được không?"
Du ngoạn khắp thế giới mới đầy kì ảo này chính là điều mà tôi muốn làm từ lâu, nhưng vì có quá nhiều chuyện cần làm nên tôi chưa thể làm được.
Nhưng giờ mọi chuyện quan trọng đều đã được giải quyết xong, nên tôi cũng không chần chờ gì nhiều mà ngay lập tức đồng ý với cô ấy.
Sau khi từ bỏ chức vị đoàn trưởng kỵ binh này tôi sẽ cùng hôn thê của mình tay trong tay du ngoạn thế giới mới.
Nhưng tôi vẫn lo lắng việc từ chức của mình sẽ gặp nhiều khó khăn.
Dẫu sao thì hiện tại đất nước đang rất cần người, họ dễ gì buông tha cho một người vừa thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858861/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.