"Đối diện với khó khăn hãy luôn mỉm cười, đừng vì nản chí mà bỏ cuộc!" Tôn Diệt nói xong liền rời đi. Một đêm mệt mỏi, tôi tìm một chỗ trống để nằm xuống chợp mắt một lát, nhưng những tiếng khóc của những cô gái đã làm tôi chẳng tài nào có thể chợp mắt. Đêm tối qua đi, bình minh lại tới, mọi thứ rồi lại một lần nữa bắt đầu lại. Tôi bây giờ đã không còn lo lắng gì nữa, tôi đã điều khiển lại được ma lực của mình. Điều này đã làm tôi an tâm hơn rất nhiều, nhưng vấn đề khác lại ập đến. Tôn Diệt đã biến mất. Từ khi để lại những lời nói kia rồi rời đi thì tôi đã không còn nhìn thấy hắn nữa. Tìm lấy một vòng, tôi không thấy bóng dáng của Tôn Diệt đâu. Đi thật sao. Dù có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ không phải lúc để tôi buồn rầu. Còn rất nhiều chuyện cần làm. Những xác chết cần phải giải quyết nếu không sẽ sinh ra bệnh dịch. Những thiếu nữ cần phải sắp xếp ổn thỏa cho họ. Mà quan trọng là Man Nguyệt Thiên còn bất tỉnh tới giờ còn chưa chịu thức dậy. Phải làm gì đây? Khi tôi không biết làm sao mới ổn thỏa thì Tôn Diệt lại xuất hiện. Tôn Diệt đi lại chỗ của Man Nguyệt Thiên rồi với vài thao tác mà tôi không hiểu được thì cô ấy đã tỉnh lại. Sau đó hai người họ đi ra một nơi xa để nói chuyện riêng. Khi hai người trở về thì tôi thấy Man Nguyệt Thiên rất ngại ngùng, hơn nữa cô ấy còn có phần e thẹn. Có chút lạ thường nhưng tôi không mấy để tâm. Sau đó tôi đã hỏi người đi cùng cô ấy vào làng là ai thì tôi lại nhận được một cái danh hiệu rất hay. "Một kẻ phụ bạc!" Đó là những gì mà Man Nguyệt Thiên đã nói về người đã đi cùng cô ấy. Tôi cũng đã nói với cô ấy rằng không tìm thấy một người nam nhân nào ở trong làng và rất có thể người đi cùng đó đã gặp phải chuyện không may. Nhưng đối với những lời nói của tôi thì Man Nguyệt Thiên lại chỉ lắc đầu rồi bảo tôi không cần quan tâm. Tôi thật không hiểu Man Nguyệt Thiên đang nghĩ gì, mà cô ấy đã như thế không quan tâm thì tôi cũng không thèm bận tâm làm gì. Bỏ mặt Man Nguyệt Thiên kiêu ngạo kia qua một bên, tôi đã nhanh chân đi qua hỏi Tôn Diệt về việc sắp xếp cho các cô gái như thế nào mới hợp lý. — QUẢNG CÁO — Và thứ tôi nhận được từ Tôn Diệp sau câu hỏi đó là một câu trả lời đầy lạnh lùng và khó hiểu:"Hướng về Man gia!" Tôi không hiểu lắm rốt cuộc Tôn Diệt đang muốn làm gì, nhưng rất nhanh tôi đã hiểu được. Sau khi tìm kiếm và chôn cất lại thi thể của những người đã chết trong làng thì Tôn Diệt đã dùng lấy một mồi lửa thiêu rụi nơi đây rồi dẫn mọi người rời đi. Không chỉ các cô gái mà bản thân tôi cũng phải đi theo họ. Đó là ý muốn của mẹ nên tôi cũng đành đi theo, nhưng trong suốt hành trình mẹ tôi đã nói với tôi rất nhiều thứ. Có vẻ như thời gian lúc trước tôi đi tìm người thì Tôn Diệt không chỉ đơn thuần chữa trị mà hắn còn nhồi nhét vào trong đầu bà ấy không ít thứ. Có Tôn Diệt dẫn đường mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nếu không muốn nói là quá mức thuận lợi. Tiến vào thành trì, đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì nghỉ lại ở biệt thự xa hoa nhất nơi đó. Không ai dám ngăn cản, ngược lại họ còn quỳ lại, cầu xin chúng tôi ở lại.
Gặp bạo loạn, chỉ trong tích tắc không phân đúng sai, không phân mâu thuẫn, họ đều bắt tay với nhau thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Không ai dám không thân thiết. Gặp cường bạo, trộm cướp thế là chúng tôi lại có thêm không ít kinh phí đi đường. Gặp quân lính, kỵ binh ư. Đếm từ 1 đến 100 là lại có thêm ngựa chiến cùng chiến giáp đầy đủ các loại và miễn phí thêm những tràn vỗ đầy thiện chí chào đón chúng tôi lên đường. Một đường di chuyển, thay vì khổ cực lam lũ, chúng tôi lại trở thành những tiểu thư đài các đang đi du lịch, nghỉ dưỡng. Từng người cưỡi lên ngựa mà di chuyển. Ai không biết cưỡi ngựa thì có các cỗ xe ngựa loại sang trọng đang chờ đón. Thức ăn thì từng chú ngựa đều chở lấy một bao lớn lương thực. Không đủ thì còn có không ít các đầu xe kéo theo hàng tá bao lớn, bao nhỏ chứa đầy các nhu yếu phẩm cần thiết. Đối với quy mô hoành tráng như vậy thì áo quần cũng phải chỉnh chu. Áo quần lụa là, nếu có chút vết nhăn nào trên bộ đồ thì sẽ bị Tôn Diệt ép thay một bộ đồ khác. Cũng vì không để làm nhăn nhúm đi bộ đồ đang mặc nên chúng tôi mỗi người đều có sẵn người hầu theo cho mình. Không phải một người mà là mỗi người 10 người. Ăn uống nghỉ ngơi không cần động đến một ngón tay. Một đời của tôi đã tính ra cũng đã hơn 15 năm nhưng tôi đây chưa bao giờ có được sự đối xử tốt đến dường này. Đoàn người càng hướng về Man gia mà đi, thì chiếm lợi phẩm lại càng thêm nhiêu, theo đó số quân lính bị Tôn Diệt bắt làm người hầu thì lại càng đông thêm. — QUẢNG CÁO — Khi đi vào tới lãnh địa Man gia thì đoàn người ban đầu vốn chưa tới 20 người giờ lại có tới ngàn người hơn. Hơn trăm người gặp phải tai ương đã được Tôn Diệt giúp đỡ, cùng với hơn một ngàn tên lính lẫn kỵ binh không hiểu chuyện đụng nhầm vào hắn. Đoàn người tiếp tục đi sâu vào trong Man gia lãnh địa, nhìn từ xa nếu không biết rõ nội tình thì cứ nghĩ đây là một cuộc hành quân đánh chiếm lãnh thổ. Mà dù có nhìn gần thì cũng sẽ nghĩ không khác gì mấy. Tôi thật lo sợ Man gia sẽ hiểu lầm và điều tôi lo lắng quả thật là không hề dư thừa. Man gia đã cử đại quân ra bao vây đoàn người chúng tôi lại. Thật may sao lúc này có Man Nguyệt Thiên đi ra nói rõ sự tình, nếu không thì lại tội nghiệp cho những người bao vây chúng tôi. Man Nguyệt Thiên và Tôn Diệt đã đi gặp riêng Ma gia chủ Man Lôi. Sau đó hơn trăm người gặp nan chúng tôi đã được cấp cho một mảnh đất để xây nhà. Man Lôi gia chủ không chỉ cho đất đai mà ông ấy còn hỗ trợ rất nhiều thứ. Từ việc cho người qua hỗ trợ xây dựng nhà cửa đến cung cấp nhu yếu phẩm, thậm chí ông ấy còn đi tới tận nơi gặp mặt mọi người để cổ vũ, động viên họ. Năm ngày tiếp theo thì mọi người đã có nhà ở thuộc riêng mình, nhưng lúc này Tôn Diệt lại đến và bảo rằng ngày mai sẽ đi lên kinh đô. Một ngày trôi qua, dù không nỡ nhưng tôi vẫn theo Tôn Diệt rời đi ngôi nhà mới cất lên chưa được bao lâu kia. Tôi không đi không được, không đi bà ấy sẽ lại giận với tôi. Tôn Diệt muốn tôi theo hắn đi lên kinh đô, gia nhập vào đoàn kỵ binh mà hắn đang quản lý, Phục Hưng đoàn. Là một cơ hội cho tôi nhưng nó cũng là một thách thức đầy to lớn. Vì là một thách thức quá to lớn nên tôi không muốn đi. Nhưng bà ấy không cho tôi tự tung tự tác như lần từ bỏ khóa đào tạo binh chủng thực tập kia.
Như bao người mẹ khác luôn mong muốn cho con mình có thể có được cuộc sống tốt hơn, mẹ tôi cũng là như thế. Bà ấy ép tôi phải đi theo chân Tôn Diệt. Tôi theo lời bà ấy mà theo Tôn Diệt đi lên kinh đô. Lần này khác với lần trước, tôi và Tôn Diệt cưỡi ngựa một đường đi tới kinh đô với tốc độ rất nhanh. Tôn Diệt vội vàng di chuyển thì không ai có thể ngăn nổi bước chân của hắn. Quay về lại kinh đô, tôi đây đã không còn thấy cái gọi là kinh đô phồn vinh nữa. Đổ nát, hư hại, mặt đất lồi lõm, cả kinh đô sa hoa giờ chẳng khác nào một đống phế tích. Sau khi vào kinh đô, Tôn Diệp không có ý dừng chân mà tiến vào bên trong, đi vào cung điện hoàng gia. Vào tới cung điện, hắn cho người dẫn tôi đi vào một phòng trống để nghỉ ngơi còn mình thì rời đi. — QUẢNG CÁO — Sau một ngày trời, đến khi mặt trời đã gần lặng thì hắn mới đến gặp tôi, đồng thời trên tay hắn còn có một tờ giấy chứng nhận thân phận. Tôi cứ thế trở thành một kỵ binh của Phục Hưng đoàn. Hơn cả một kỵ binh, giờ tôi đã trở thành một phó đoàn. Trở thành một phó đoàn nhưng tôi lại chẳng thể nào vui nổi. Sau một ngày trời, tôi đây đã hỏi được rất nhiều thông tin về tình trạng hiện tại của Lâm quốc. Phía đông Lâm quốc đã bị Vong Dạ chiếm giữ, lập thành một quốc gia độc lập tên là Vong quốc. Phần lớn người trong hai gia tộc lớn Bá gia và Phong gia đã đi qua Vong quốc và đã trở thành một phần của bọn họ. Hàn gia thì chạy qua đầu quân cho Sa quốc. Sa quốc đưa quân qua Lâm quốc muốn lợi dụng thời cơ đất nước này đang suy yếu mà tấn công. Biên cảnh hai nước Lâm-Sa hiện tại đang nổ ra các cuộc chiến rất kịch liệt. Biên cảnh Lâm quốc và Lôi quốc thì xuất hiện một đội quân khởi nghĩa liên tục tập kích ở khu giao lộ, khiến cho Lôi quốc không thể viện trợ được qua đây. Hợp quốc thì trầm mặt không có động thái, nhưng quân lực gần biên giới của họ đã xuất hiện thêm rất nhiều lực lượng quân lính dự bị. Nguy cơ xảy ra chiến tranh với họ là rất lớn. Tứ bề thụ địch. Bất cứ lúc nào Lâm quốc cũng có thể bị các nước xung quanh sâu xé. Mà Tôn Diệt sau khi đưa qua cho tôi giấy chứng nhận thì đã nói với tôi rằng hắn đã từ bỏ chức vị đoàn trưởng để trở thành một người dân thường. Từ giờ trở đi đoàn trưởng của Phục Hưng đoàn chính là Yến Thu, con gái nuôi của Yến Mạnh Bằng. Nghe xong những lời đó của Tôn Diệt tôi liền suy sụp. Đây rõ ràng là hắn đang lừa tôi vào con đường chết còn mình thì rút lui, chạy trốn. ... Cho các bạn đã quên. Các quốc gia xung quanh Lâm quốc gồm: +Phía Bắc là Sa quốc. +Phía Tây là Lôi quốc. +Phía Nam là Hợp quốc. +Phía Đông là Hỏa quốc(giờ trở thành chốn không người, bị bao phủ bởi làn sương dày đặc) hiện tại thì Vong Dạ chiếm một nửa bên bờ tây Lâm quốc dựng thành quốc gia độc lập, Vong quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]